Lúc này bàn tay nhăn nheo còn cứng hơn sắt thép, sắc hơn cả gươm đao.
Lâm Chính có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương và đao khí khi bàn tay đó đến gần.
“Ông lão, chẳng phải chúng ta nên một chọi một sao? Ông làm vậy là sao?”, Lâm Chính không nhanh không chậm nói.
Nhưng ông lão không thèm để ý, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Giờ phút này, ông ta chỉ muốn giết Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, thấy ông lão không dừng lại, anh lập tức hợp lực, định phát động cơ thể võ thần để chống lại chiêu này.
Nhưng lúc chuẩn bị phát động cơ thể võ thần, anh cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị từ sợi xích truyền ra.
Lâm Chính sững sờ, vội vàng ngừng sử dụng cơ thể võ thần.
Lúc này sử dụng cơ thể võ thần cũng đã muộn, cho nên phải bảo vệ huyết mạch trước.
Nhưng cơ thể võ thần vừa dừng lại.
Bụp!
Năm ngón tay của ông lão đã đâm vào ngực Lâm Chính, như thể đang nắm giữ trái tim của anh, dùng sức bóp mạnh.
Roạt!
Trái tim Lâm Chính vỡ nát, máu từ trong miệng phun ra.
“Thành công rồi!”
Naoko và Miura vui mừng hô lớn,
Ông lão hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Lần này cậu chết thật rồi phải không?”
Nói xong, ông ta dùng lực moi tim ra.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đang bị xiềng xích trói chặt, đột nhiên dùng sức đập đầu về phía ông lão.
Rầm!
Ông lão mất cảnh giác, đầu đập vào trán Lâm Chính, máu bắn ra xa, đỉnh đầu vỡ toang, ngã xuống đất lăn vài vòng.
“Cái gì?”
Naoko và Miura sững sờ tại chỗ.
Lâm Chính gầm lên, hai tay điên cuồng giật mạnh.
Sợi xích trong tay hai người kia rung mạnh.
“Không hay rồi, hắn sắp thoát khỏi xiềng xích rồi! Miura! Không được để hắn thoát! Mau nắm chặt!” Naoko hét lên.
Miura nghiến răng, hai tay nắm chặt xích sắt không dám buông ra.
Hai người cố gắng giữ chặt sợi xích khống chế Lâm Chính, nhưng sau khi trái tim bị thương, Lâm Chính không hề yếu đi mà còn mạnh mẽ hơn.
Lâm Chính vùng vẫy, cả hai người bị sợi xích kéo từng chút về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không ngừng xoay người, muốn kéo bọn họ lại.
Không hay rồi.