Sắc mặt của gia chủ Mạnh ở bên cạnh trở nên lạnh lùng, cắn răng hỏi: “Gia chủ Kiều, lại xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Tôi vừa nhận được tin, tai mắt của Tư Mã Tàng… cũng bị đưa về Yên Kinh rồi”.
“Xem ra thủ đoạn của thần y Lâm ghê gớm hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều… Nhưng nếu chỉ như vậy, thì sao ông lại có vẻ mặt như vậy?”, gia chủ Mạnh nghi hoặc hỏi.
“Tai mắt của Tư Mã Tàng… không được đưa tới trước mặt ông ta…”
“Vậy thì đưa đi đâu?”.
“Bệnh viện”, gia chủ Kiều khàn giọng đáp.
Gia chủ Mạnh run bắn lên, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Ông ta vội vàng vịn lấy bàn, đờ đẫn nhìn gia chủ Kiều, thì thào nói: “Bọn họ… bị sao vậy?”.
“Tay chân bị phế, liệt toàn bộ…”, gia chủ Kiều nhỏ giọng đáp.
Gia chủ Mạnh tái mặt, ngã ngồi xuống ghế, trong đôi mắt chỉ còn lại sự sợ hãi vô tận.
Két.
Chiếc Porsche của Lâm Chính dừng ở ven đường.
Anh xuống xe rồi sải bước tiến vào y quán mới mở ở ven đường.
Lạc Thiên mặc quần áo trắng đang đứng trước quầy bốc thuốc, thấy Lâm Chính bước vào liền sáng mắt lên.
“Lâm Chính, anh đến đấy à?”, Lạc Thiên vội vàng đặt dược liệu trong tay xuống, lau tay rồi chạy bước nhỏ tới.
“Chẳng phải cô đang học ở học viện Huyền Y Phái sao? Sao lại chạy ra ngoài mở y quán thế?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Mở y quán vẫn luôn là ước mơ của tôi, tôi học tập ở Huyền Y Phái cũng đã được một thời gian, nên muốn vận dụng những gì đã học, vừa khéo y quán trước kia đã đóng cửa, ông tôi lại cho ít tiền, nên tôi liền mở y quán”, Lạc Thiên mỉm cười đáp.
“Sao thế? Ông cô còn giúp cô mở y quán cơ à? Đúng là chuyện lạ”, Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
“Còn không phải là vì anh sao?”, Lạc Thiên trừng mắt nhìn anh.
“Liên quan gì đến tôi chứ?”.
“Anh còn giả ngu? Anh không biết hiện giờ danh tiếng của anh đã vang khắp Hoa Quốc sao? Uy danh của anh đã vượt ông tôi từ lâu, lại thêm những chuyện xảy ra ở Sùng Tông Giáo, bây giờ ông tôi dám đối đầu với anh chắc? Anh không tìm đến sinh sự với ông tôi là ông ấy đã cảm tạ trời đất rồi, bây giờ ông tôi chỉ mong tôi… tôi… Ừm… Tóm lại bây giờ ông tôi đã không còn ý định làm khó tôi nữa, mà còn ủng hộ hết mình. Anh chỉ cần biết những chuyện này đều là công lao của anh là được rồi, ngoài ra đừng hỏi nhiều”, Lạc Thiên ấp úng một chút, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, sau đó nói mấy câu không đầu không đuôi.
Lâm Chính nghệt mặt ra, hoàn toàn không hiểu Lạc Thiên đang nói gì.
Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra, Tô Nhu mặc đồ công sở bước vào.
“Lâm Chính, anh cũng ở đây à?”, Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên.
“Tiểu Nhu, em xuất viện rồi à?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Em vốn dĩ cũng không bị gì nghiêm trọng, nghe nói Tiểu Thiên lại mở y quán, nên xuất viện đến xem thế nào. Sao vậy? Anh định đi làm ở chỗ Tiểu Thiên sao?”, Tô Nhu hỏi.
“Anh vẫn chưa có ý định này”.