Lúc này Lâm Chính lại lao đến.
Cụ tổ Cái Thiên biết ở lại đây nữa thì không chỉ mất mặt, nói không chừng còn sẽ bị Lâm Chính đánh cho tàn phế nên ông ta định rời khỏi đây.
Thế nhưng Băng Thượng Quân ở bên này nhanh chóng bước đến bên cạnh người thanh niên, nhỏ giọng nói vài câu.
Thanh niên đó lập tức lấy một khẩu súng ngắn màu đen ra, nhắm chuẩn vào Quý Lân đã không còn hình dạng con người, lạnh lùng nói: “Dừng lại cho tôi, nếu ông dám đi một bước, tôi sẽ bắn chết hắn”.
Cụ tổ Cái Thiên dừng chân, trợn to mắt nói: “Đừng làm hại đến Lân Nhi”.
“Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời ông đây đi”.
Thanh niên đó tức giận quát, sau đó nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, trước tiên tát ông ta một trăm cái để trút giận cho anh”.
“Cảm ơn!”
Lâm Chính lạnh nhạt nói, cũng không khách sáo, anh vừa bước lên trước tiếng bốp bốp liên tục vang lên.
May mà da thịt cụ tổ Cái Thiên thô dày, thực lực khá mạnh, mặc dù một trăm cái tát khiến mặt ông ta biến dạng, tai mắt mũi miệng chảy máu nhưng vẫn chưa chết được.
Tình trạng thê thảm này cũng khiến mọi người kinh sợ.
Ông ta là cụ tổ Cái Thiên.
Người hô mưa gọi gió, khiến người ta phải khiếp sợ đấy.
Thế nhưng hôm nay lại như một thằng hèn để mặc thần y Lâm đánh.
Giang Nam Tùng há hốc miệng.
Quý Bạch Sam như bị sét đánh trúng.
Người nhà họ Lương và mọi người ở hội trường đều ngây ngốc trố mắt nhìn.
Không lâu sau, cụ tổ Cái Thiên đã ngồi phịch dưới đất, váng đầu hoa mắt, không thể đứng thẳng được nữa.
Miệng ông ta toàn là nước bọt và máu, răng còn lại cũng không nhiều, đâu còn dáng vẻ ngang ngược và uy nghiêm trước đó nữa.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt hiện lên sát khí, định kết thúc người này để diệt trừ hậu họa.
Nhưng có quá nhiều người đang nhìn anh, nếu gây ra chuyện mất mạng người thật thì ngược lại sẽ không thể giải thích với Nông Đường Công.
Dù sao người ta mới vừa dặn mình đừng gây chuyện mà.
Thanh niên này là Tiểu Lưu, cảnh vệ của Nông Đường Công, sở dĩ đến giúp mình cũng là vì chuyện này do Cái Thiên Tông khiêu khích.
Nếu mình phá vỡ quy tắc thì người gặp rắc rối không phải là Cái Thiên Tông mà là mình.
Nghĩ đến đây Lâm Chính đành phải bỏ ý nghĩ giết cụ tổ Cái Thiên ngay tại đây.
Người Cái Thiên Tông run lẩy bẩy.
Lúc này không còn ai dám nhìn thẳng vào Lâm Chính nữa, đều khiêm nhường và kính sợ.
Nhất là Giang Nam Tùng, cả người toát mồ hôi lạnh, cảm thấy cực kỳ hối hận, không ngừng suy nghĩ xem nên nhận tội với Lâm Chính thế nào.
Còn người của Cái Thiên Tông càng lo lắng bất an, hai chân run rẩy.
Họ chỉ muốn mau chóng đi khỏi đây.
“Thần y Lâm, anh bớt giận chưa?”, Tiểu Lưu bước đến trước hỏi.