Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, ba người đã vào trong, cô ta vẫn luôn đứng ở cửa giám sát. Mặc dù cô ta không vào trong, nhưng thỉnh thoảng lại thò đầu vào quan sát mọi thứ bên trong, chỉ sợ mấy người đó giở trò.

Vẻ mặt của Thần Nữ Thái Vũ rất khó coi, nhìn chằm chằm quan tài màu đen to lớn ở chính giữa, nói: “Đây là Thái Vũ Thần Quan, đợi lát nữa hai người hãy giúp tôi một tay”.

“Được”.

Thái Thương Long gật đầu với Lâm Chính.

Sau đó Thần Nữ Thái Vũ đi tới trước quan tài, quỳ hai gối xuống, ba quỳ chín lạy trước quan tài.

“Đệ tử bất hiếu Trần Nhị Nữ hôm nay mạo muội bất kính lấy quan tài, mong lão tổ tha tội. Vì bảo vệ hương hỏa thần miếu, Nhị Nữ chỉ đành làm vậy, mong lão tổ tha tội, xin hãy tha tội…”.

Nói xong, Thần Nữ Thái Vũ dập đầu xuống đất.

“Lề mề!”.

Cô gái đứng ở trước cửa bực bội.

Thần Nữ Thái Vũ dập đầu xong mới đứng dậy, đẩy quan tài ra.

Ầm ầm!

Nắp quan tài nặng nề di chuyển, vang lên tiếng động nặng nề, làm vô số bụi bặm văng tung tóe.

Lâm Chính nhìn về phía quan tài, lập tức sững sờ.

Trong quan tài có một thi thể mục nát, ngạc nhiên là quần áo trên thi thể khô đó vẫn còn hoàn chỉnh.

“Chuyện này là sao? Bà từng thay quần áo cho tổ tiên bà hay sao?”, Lâm Chính thắc mắc.

“Sao tôi có thể làm chuyện bất kính như vậy? Đây là Thiên Tằm Bảo Y chôn cùng tổ tiên Thái Vũ chúng tôi, dùng tơ thiên tằm ba đời dệt nên, mặc vào có thể chắn được đao thương, tuy lâu đời nhưng vẫn không bị mục nát xói mòn. Bao nhiêu năm nay, dù thi thể của tổ tiên mục rữa, nó vẫn hoàn hảo như xưa!”, Thần Nữ Thái Vũ nói.

“Thế à? Không ngờ lại có thần vật như vậy”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Nếu là vậy, vì sao Thiên Tằm bảo Y chưa bị ai cướp mất? Bà mở thí luyện, nơi này thường xuyên có người chú ý tới, chẳng lẽ bọn họ không lấy vật này?”, Thái Thương Long thắc mắc

Thần Nữ Thái Vũ khẽ lắc đầu, nói: “Không phải bọn họ không muốn lấy, mà là khó có thể mở được quan tài này ra. Trọng lượng của nắp quan tài này hơn bảy nghìn cân, muốn di chuyển nó cực kỳ khó. Thực lực không đủ thì dù có đẩy gãy cánh tay cũng khó mà lay chuyển. Huống hồ, nắp quan tài cũng cần dùng cách đặc biệt mới mở ra được, đâu phải đám người đó nói mở là mở? Nếu quan tài tổ tiên có thể tùy tiện mở ra, sao tôi có thể để bọn họ đến đây thí luyện?”.

“Cũng phải”.

Hai người gật đầu.

“Vậy Thần Nữ đại nhân, bà có kế hoạch gì không?”, Lâm Chính liếc nhìn bóng người ở cửa, hạ giọng hỏi.

“Chỉ có một cách, cần có hai người phối hợp. Nếu không được, chúng ta đều phải chết!”, Thần Nữ Thái Vũ nhỏ giọng nói.

“Chết?”, vẻ mặt Thái Thương Long không mấy tự nhiên, khẽ nói: “Thần y Lâm, Thần Nữ đại nhân, vì sao không không đưa quan tài cho bọn họ? Chỉ một vật chết đổi lại được mấy mạng sống không tốt sao? Bọn họ có được quan tài đương nhiên sẽ rời đi, chúng ta cũng tránh được một trận chém giết, sao lại không làm?”.

Lâm Chính lại lắc đầu: “Bọn họ có được quan tài chắc chắn sẽ giết luôn chúng ta, anh đừng tưởng bọn họ biết giữ chữ tín!”.

“Sao lại nói vậy?”, Thái Thương Long hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK