Tô Nhu tức tối, mặt đỏ bừng, lúc này mới biết mình đã trách lầm Lâm Chính.
Dù là tiền phẫu thuật hay Chủ tịch Lâm đều là bàn tay Lâm Chính tạo nên, nhưng Hoa Mãn Thần lại mặt dày nhận vơ công lao.
Thật vô liêm sỉ! . Thách 𝘁hánh 𝘁ì𝑚 được { T R𝑈𝖬TR𝑈𝐘ỆN.VN }
Bây giờ chắc là Lâm Chính rất đau lòng.
Tô Nhu vô cùng áy náy, cơ thể khẽ run lên.
Cô không còn tâm trạng nào để chửi mắng Hoa Mãn Thần. Theo cô thấy, người đùa cợt cô xoay vòng vòng như Hoa Mãn Thần đã không đáng để cô tin tưởng nữa.
Loại người này thậm chí còn không đáng để làm bạn.
Tô Nhu tức giận liếc nhìn Hoa Mãn Thần, sau đó lấy điện thoại ra, gọi vào số Lâm Chính.
Không hay!
Chủ tịch Lâm ở bên cạnh cũng chính là Lâm Chính biến sắc, vội vàng thò tay vào trong túi.
Đúng lúc này…
Một giai điệu vô cùng quen thuộc với Tô Nhu vang lên.
Tô Nhu sửng sốt, nhìn sang Chủ tịch Lâm: “Chủ tịch Lâm, tiếng chuông điện thoại của anh sao giống với Lâm Chính thế?”.
“Phải… Phải… Tôi đi nghe điện thoại”.
Lâm Chính mỉm cười, quay người ra ngoài cửa cầu thang.
Tô Nhu không để ý.
Khi Chủ tịch Lâm biến mất ở cửa hành lang, cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Sao vậy?”, giọng nói quen thuộc của Lâm Chính vang lên ở đầu kia điện thoại.
“À… Em xin lỗi…”, Tô Nhu ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói ra.
“Ồ…”, Lâm Chính biết Tô Nhu nói tới chuyện gì.
“Em đã biết được chân tướng rồi. Lúc trước em nói chuyện với anh như vậy, thật xin lỗi…”, Tô Nhu cảm thấy cổ họng mình vô cùng khàn đặc, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được.
“Em sẽ bù đắp cho anh thật tốt”, Tô Nhu do dự một lúc, lên tiếng.
“Không cần đâu, anh chỉ mong em có thể đồng ý với anh một chuyện”.
“Chuyện gì? Anh nói đi, em nhất định sẽ đồng ý với anh!”, Tô Nhu vội nói.
“Sau này hãy tin tưởng vào anh nhiều hơn”, Lâm Chính nói, sau đó cúp máy.
Nghe thấy câu nói đó, sắc mặt Tô Nhu tái nhợt, tim đập điên cuồng.
Một lúc sau, cô yếu ớt buông điện thoại xuống, tinh thần hơi sa sút.
Phải… Từ đầu đến cuối, cô đều không tin tưởng Lâm Chính.
Nếu cô tin Lâm Chính thì sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Rõ ràng là chồng mình, nhưng mình lại đối xử với anh như người ngoài…
Tô Nhu không nói gì, chỉ dựa vào vách tường, che mặt giống như đang suy nghĩ gì đó.