“Có!”
“Đánh gãy một chân của tên này cho tôi, xong thì ném ra ngoài!”, Dịch Tiên Thiên quát.
“Rõ!”
Một vài tên tay sai của Thương Minh lao tới, không nói nhiều lời đã ấn Tề Thẩm xuống đất, người bên cạnh lấy một cây gậy, hung hăng nện xuống chân Tề Thẩm.
Răng rắc!
Âm thanh xương gãy phát ra.
“A!!!” . 𝒯ì𝓶 𝑡r𝙪yệ𝓷 hay 𝑡ại ⩶ 𝒯rù𝓶𝒯r𝙪 yệ𝓷.𝒱𝓷 ⩶
Tiếng kêu thê thảm của Tề Thẩm vang vọng khu vực đấu giá.
Chỉ một lúc sau, Tề Thẩm đã bị ném khỏi khu vực đấu giá.
Tất cả khách mời đều kinh hãi.
“Ông Dịch làm gì vậy? Tề Thẩm gây chuyện gì?”
“Ông ấy… không phải hơi quá sao? Nhà họ Tề là gia tộc có thế lực lớn trong số những gia tộc lánh đời ẩn thế, đánh gãy chân cậu chủ nhà họ Tề trước mặt mọi người, còn ném người ra ngoài, đây không phải là trắng trợn tát vào mặt nhà họ Tề sao?”
Mọi người tột cùng kinh ngạc.
Nhưng Dịch Tiên Thiên cũng không giải thích gì, xử lý xong Tề Thẩm, ông ta đi chào hỏi các vị khách khác.
Còn tên vệ sĩ bên cạnh Lâm Chính đã trợn mắt há hốc miệng từ lâu.
“Sao có thể như vậy? Cậu chủ bị đánh gãy chân thật sao?”
Hắn lẩm bẩm tự hỏi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu… nhìn Lâm Chính.
“Là… là mày? Có phải do mày làm không?”
“Đương nhiên là tao làm! Dám có mưu đồ với vợ tao, chuyện này e là sẽ không xong dễ dàng vậy đâu”, Lâm Chính lắc đầu lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, vài vệ sĩ của Thương Minh đã đi tới, bao vây tên vệ sĩ, lôi hắn ra khỏi khu vực đấu giá.
“Buông… Buông ra! Khốn nạn! Buông ra!”
Tên vệ sĩ giãy giụa điên cuồng.
Cũng không làm được gì.
Vệ sĩ của Thương Minh có tiêu chuẩn cực cao, năng lực rất khủng khiếp, không phải người mà kẻ chỉ biết khoa chân múa tay như hắn có thể so được.
Chỉ một lát sau, bên ngoài phòng đấu giá vang lên tiếng kêu thảm thiết, khiến khách mời rùng mình.
“Cậu Lâm! Xử lý như vậy đã đủ hài lòng chưa?”, Dịch Tiên Thiên im lặng đi tới, hơi cúi đầu hỏi.
“Năng lực của ông làm tôi hoài nghi sâu sắc, nếu còn có chuyện như vậy, tôi chỉ đành dùng cách của mình đi xử lý!” Lâm Chính lạnh nhạt nói, ánh mắt và giọng điệu đều rét lạnh.
Dịch Tiên Thiên run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Nếu thần y Lâm ra tay, sợ là máu chảy thành sông…
Ông ta vội vàng cúi đầu lần nữa: “Cậu Lâm bớt giận! Tôi đảm bảo sẽ không có người dám quấy rầy cô Tô Nhu nữa! Tôi đảm bảo!”