“Là ai ép Sương Huyền uống rượu?”, ông cụ Từ lạnh lùng hỏi.
Bọn họ sợ đến mức run rẩy, ấp a ấp úng.
Có người không nhịn được, định nói là Phó Vũ, nhưng lập tức bị bạn học ở bên cạnh ngăn lại.
“Cậu muốn chết à mà nói ra anh Vũ? Anh Vũ mà biết không hành chết cậu sao?”.
“Vậy làm sao bây giờ?”.
“Nhìn tôi đây!”.
Người kia trầm giọng nói, sau đó vội vàng bước tới nói: “Ông Từ, là một người họ Lâm, chính anh ta ép Sương Huyền uống rượu!”.
“Họ Lâm?”, ông cụ Từ hơi sửng sốt, đầu tiên nghĩ ngay đến Lâm Chính, nhưng lại nhanh chóng xua ra khỏi đầu, lắc đầu thầm nhủ: “Sao có thể là thần y Lâm được chứ? Thần y Lâm chưa gặp Sương Huyền bao giờ, giữa hai người không có qua lại gì mới phải”.
“Có biết là ai không?”, ông cụ Từ hỏi.
“Hình như tên là Lâm Chính”, người kia nghĩ một lát rồi đáp.
Đúng là thần y Lâm thật?
Ông cụ Từ trợn tròn mắt.
“Ông chủ, không thể là thần y Lâm được, tình trạng của cô chủ thế nào, thần y Lâm là biết rõ nhất, cậu ấy tuyệt đối sẽ không khuyên cô chủ uống rượu”, quản gia ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Tôi biết, lũ ranh con này nói dối, tôi nghĩ chắc chắn chuyện của Sương Huyền có liên quan đến chúng nó”.
“Ông chủ định làm thế nào?”.
“Ông giải quyết đi, cho một bài học là được, đừng làm quá!”.
“Vâng”.
“Phái người ở lại trực đêm, tôi phải đến tìm cậu Khổ Long kia nói chuyện, liên lạc được chưa?”, ông cụ Từ bình thản nói.
“Chưa ạ”, người ở bên cạnh cầm điện thoại lắc đầu: “Đã gọi mười mấy cuộc rồi, nhưng đều không liên lạc được với Khổ Long”.
“Cậu ta không gặp tôi sao?”, ánh mắt ông cụ Từ đanh lại, sau đó thở dài, trầm giọng nói: “Kệ đi, chúng ta cứ đến Kim Thế Duyên, nếu đến đó mà không gặp được Khổ Long, thì tôi sẽ ngồi đó chờ. Dù thế nào, nếu hôm nay cậu ta không giao A Thiên ra, thì tôi sẽ không đi”.
“Vâng ông chủ”.
Xe của nhà họ Từ nhanh chóng dừng ở cửa Kim Thế Duyên.
Cùng lúc đó, một chiếc xe taxi cũng rời khỏi Kim Thế Duyên.
Người ngồi trên xe chính là Lâm Chính và Từ Thiên mặt mũi bầm dập.
“Này anh, anh chắc chắn không đến bệnh viện sao?”, tài xế thông qua gương chiếu hậu nhìn dáng vẻ thê thảm của Từ Thiên, không nhịn được hỏi.
“Không cần đâu, lái nhanh lên chút”, Lâm Chính nhìn thời gian trong điện thoại, nói.
“Được”.
Khoảng 40 phút sau, taxi dừng trước một câu lạc bộ xa hoa.
Lâm Chính và Từ Thiên xuống xe, bước vào trong.