Hành động này của Liễu Như Thi nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Ai có thể ngờ được cô ấy lại có ý định giết Tiết Tường chứ?
Nhưng nghĩ kĩ thì cũng có lý.
Nếu Tiết Tường chết thì đương nhiên trận đấu y sinh tử vào ngày mai sẽ bị hủy.
Đây là dự định tệ nhất của Liễu Như Thi, nếu không đàm phán được với Tiết Tường thì cô ấy chỉ đành dùng thủ đoạn cực đoan này.
Tuy cô ấy giết được Tiết Tường thì bản thân cũng sẽ bị thiên cung Trường Sinh xử cực hình, nhưng giờ phút này, cô ấy đã không còn nghĩ được nhiều như vậy nữa.
Chỉ có điều…
Mọi chuyện đương nhiên không suôn sẻ như cô ấy nghĩ.
Cô ấy đâm ở khoảng cách gần, chẳng khác nào Kinh Kha hành thích Tần Vương.
Con dao găm cũng đâm vào lồng ngực Tiết Tường một cách dễ dàng thuận lợi.
Nhưng mũi dao chưa đâm vào được bao nhiêu thì khựng lại.
Hóa ra Tiết Tường đã túm chặt lấy cổ tay của Liễu Như Thi.
“Hả?”.
Liễu Như Thi sửng sốt, lập tức dùng hết sức bình sinh đâm con dao găm vào sâu hơn.
Nhưng sức của cô ấy sao có thể so với Tiết Tường?
“Con khốn này, mày chán sống à?”, Tiết Tường chửi bới, tát mạnh một cái vào mặt Liễu Như Thi.
Hắn dùng sức không biết mạnh hơn Lý Đào bao nhiêu lần, Liễu Như Thi trúng cái tát này, khóe miệng liền bật máu, nặng nề ngã xuống đất.
“Sư huynh!”, Lý Đào bị dọa phát sợ, vội vàng xông tới, tay chân luống cuống.
“Con đĩ!”, Tiết Tường nổi giận đùng đùng, đẩy Lý Đào ra, xông về phía Liễu Như Thi tay đấm chân đá.
Liễu Như Thi cuộn tròn người lại, run lẩy bẩy, định đánh trả nhưng cô ấy không phải là đối thủ của hắn.
“Con chó này!”.
Lý Đào cũng xông tới, tát cho Liễu Như Thi mấy cái.
“Ai bảo mày đến giết tao? Có phải là thằng chó Lâm Chính kia không?”, Tiết Tường tức giận chửi bới.
“Không phải, đây là quyết định của riêng tôi!”, Liễu Như Thi lau máu ở khóe miệng, đau đớn nói.
“Quyết định của riêng mày? Mày đừng vờ ngớ ngẩn với tao! Chắc chắn thằng vô dụng kia sợ phải giao đấu với tao, nên bảo mày đến giết tao! Tao mà chết thì đương nhiên trận đấu y sinh tử này sẽ bị hủy bỏ! Nhưng tao nói cho mày biết, còn lâu nhé! Mày phải chết! Thằng vô dụng kia cũng chết chắc!”.
Tiết Tường tức giận nói, sau đó gầm lên: “Lý Đào, giữ tay cô ta lại!”.
“Vâng!”.
Lý Đào lập tức ấn chặt hai tay Liễu Như Thi xuống đất.
Tiết Tường giơ chân lên, đạp xuống không chút do dự.
“A!”.
Một tiếng hét thảm thiết vang khắp ký túc xá đệ tử chính thức.
Rất nhiều đệ tử chạy ra xem.
Cả ký túc xá nhốn nháo.