“Đó… đó là thiên kiêu xếp hạng 9 đấy…”.
“Bây giờ phải làm thế nào?”.
Người của Bằng Tông đều lo lắng.
Bọn họ không sợ Băng Thượng Quân, bọn họ chỉ sợ Băng Thượng Quân bắt tay với Lâm Chính!
Lâm Chính có thể đánh bại Nạp Lan Thiên, thực lực của anh chắc chắn đứng ở top 10 bảng thiên kiêu.
Dù là ai trong top 10 bảng thiên kiêu cũng là yêu nghiệt, thực lực siêu phàm.
Mặc dù bọn họ là tinh nhuệ của Bằng Tông, nhưng đối phó một người đã giật gấu vá vai, đối phó hai người gần như là đâm đầu vào chỗ chết.
Huống hồ còn nhiều ảnh ngự của Đông Hoàng Giáo như vậy.
Nếu thật sự đánh nhau… Thiện Vĩnh có thể sống sót rời khỏi cánh cửa Học viện Huyền Y Phái hay không cũng là điều chưa biết.
Sắc mặt Thiện Vĩnh rất khó coi, nhưng ông ta không ngốc, ánh mắt dao động, nhỏ giọng nói: “Băng Thượng Quân, cậu và tôi không oán không thù, vì sao lại đối đầu với Bằng Tông chúng tôi?”.
“Ông là Thiện Vĩnh của Bằng Tông?”, Băng Thượng Quân hỏi.
“Chính là tôi”.
“Vậy tôi đối đầu với Bằng Tông các ông, ông có ý kiến gì? Nếu không vui thì có thể đấu với tôi một trận!”, trong mắt Băng Thượng Quân lộ ra sát ý nồng đậm.
Sắc mặt Thiện Vĩnh càng mất tự nhiên, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Nhưng ông ta không kích động, âm thầm hừ một tiếng, nghiêng đầu: “Các người qua đó đi!”.
“Phó tông chủ?”.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, vội vàng hô lên.
“Qua đó!”.
Thiện Vĩnh quát lớn.
Mấy người họ không còn cách nào, chỉ đành nhắm mắt đánh liều, run rẩy đi tới.
Lâm Chính nhìn về phía Thiện Vĩnh.
Thiện Vĩnh lên tiếng: “Thần y Lâm, những kẻ làm người của cậu bị thương chính là bọn họ, cậu xử lý đi, muốn chém muốn giết tùy tâm trạng của cậu!”.
Dịch Quế Lâm nghe vậy thì rất bất ngờ.
Thiện Vĩnh lại chịu thua.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy được!”, Thiện Vĩnh phất tay, quát khẽ: “Chúng ta đi!”.
Dứt lời, ông ta dẫn theo người nhanh chân rời khỏi phòng họp.
“Phó tông chủ! Phó tông chủ!”.
“Ông không thể bỏ chúng tôi lại đây!”.
“Phó tông chủ!”.
Vài đệ tử hét lên thảm thiết.
Nhưng Thiện Vĩnh không quan tâm.
“Dịch Quế Lâm!”.