Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phải làm sao à? Đương nhiên là vạch trần bộ mặt lừa đảo của cậu chứ sao?”, Đặng Lôi cười khinh thường, bước tới trước.

“Này! Tôi nói cho anh biết. Tốt nhất là biến, anh và Lâm Chính đã bàn tính trước với nhau rồi đúng không? Không muốn chết thì mau rời khỏi đây. Nếu không, lát nữa tôi mà ra tay thì là tôi không biết nặng nhẹ đâu đấy”, Đặng Lôi hắng giọng hù dọa.

“Hả?”

Người này nhìn Đặng Lôi bằng vẻ kỳ lạ. Hắn cảm thấy không hiểu mô tê gì: “Thằng ngốc này đến từ đâu vậy?”

“Anh nói cái gì?”, Đặng Lôi tức giận: “Anh dám chửi tôi à?”

“Có vấn đề gì sao?”, người kia khẽ cười.



“Khốn nạn”, Đặng Lôi tức giận lao lên và đạp mạnh chân về phía bụng của người này.

Thế nhưng một giây sau….

Rầm!

Một cơ thể bay bật ra xa…

“Hả?”, Trương Nhã, Hứa Tình trợn tròn mắt, bàng hoàng nhìn Đặng Lôi bị đập ra đất.

“Đặng Lôi”, Hứa Tình vội chạy tới đỡ anh ta dậy.

“Tôi không sao?”, Đặng Lôi đứng dậy. Anh ta cảm giác ngực đau âm ỉ. Đồng thời, anh ta cũng thầm cảm thấy ngạc nhiên.

Chuyện gì thế này? Những người này không phải là đồng bọn của Lâm chính sao? Sao lại lợi hại như vậy chứ? Lúc đối phương tấn công anh ta, động tác nhanh tới mức mơ hồ. Có thể thấy sức mạnh và tốc độ của đối phương đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Đặng Lôi. Nếu như hắn là đồng bọn của Lâm Chính thì sẽ không thể lợi hại như vậy.



“Lâm Chính, chuyện này là thế nào?”, Đặng Lôi quay qua hét lớn với Lâm Chính.

“Tôi làm sao biết được”.

“Lẽ nào anh ta không phải…”

“Cái gọi là đồng bọn là do cậu nghĩ ra thôi. Tôi nói rồi, tôi không quen bọn họ, do cậu nghĩ nhiều đấy”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu…”, Đặng Lôi bặm môi, cảm thấy cuống quýt. Đòn tấn công vừa rồi đã khiến anh ta nghi ngờ rằng đúng là người này không liên quan gì tới Lâm Chính thật.

Lẽ nào là do anh ta đoán nhầm, những người này không phải là diễn viên sao?

Nhưng vừa rồi sao Lâm Chính có thể xử lý nhiều người như vậy chỉ bằng một chiêu chứ?

Chẳng lẽ cậu ta cũng là cao thủ võ lâm? Đặng Lôi không tin. Anh ta có thể đánh được mười người như Lâm Chính.

“Đặng Lôi, giờ chúng ta phải làm sao?”, Lúc này, Trương Nhã hỏi.

“Không cần lo lắng, Trương Nhã, vừa rồi là do tôi sơ suất chứ thực ra gã này chẳng là gì cả. Để tôi đối phó với hắn”, Đặng Lôi cố nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ tự tin. Anh ta đẩy cô gái ra, bày ra một tư thế trước tên chột.

“Ồ! Chẳng là gì sao? Xem ra tôi bị cậu khinh thường rồi nhỉ?”

Tên chột cười thản nhiên: “Nếu đã vậy thì tôi đành phải thể hiện một chút vậy. Nếu không thì mất mặt lắm”.

Dứt lời…

Vụt! Tên chột đột nhiên tăng tốc, lao về phía Đặng Lôi. Nguồn khí tức phát ra từ hắn mạnh tới mức ghê người. Mặc dù võ công của Đặng Lôi cũng không tệ nhưng đối diện với loại sức mạnh thế này thì anh ta cũng chẳng phản ứng kịp. Đợi đến khi anh ta nhìn rõ tên chột thì đối phương đã đứng ngay trước mặt và tát cho anh ta một bạt tai rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK