Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người anh em, anh tới địa bàn của tôi chẳng lẽ tôi lại không tới gặp được một chuyến? Sao? Gặp phiền phức à? Tôi giúp anh dàn xếp?”, người đàn ông tên anh Phác thản nhiên nói. Trong lúc nói, hắn còn liếc nhìn Lâm Chính với vẻ ý vị.

“Ha ha anh Phác nói đùa rồi, ở đây vẫn không nên làm loạn thì tốt hơn. Nếu mà gây rắc rối cho anh thì tôi cũng thấy khó chịu”, giám đốc Lý cười ha ha.

“Yên tâm, chỉ là đối phó với đám chó hoang mèo hoang thôi mà, không gây ảnh hưởng gì”, anh Phác điềm đạm nói.

“Có lời nói này của người anh em thì tôi thấy yên tâm rồi”.

Giám đốc Lý mỉm cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Sao, Lâm Chính, chúng ta còn tiếp tục không? Chắc anh cũng nghe thấy anh Phác nói rồi nhỉ? Còn làm loạn là không tốt đâu đâu”.

“Có lẽ là sẽ không tốt với anh, còn với tôi…chẳng ảnh hưởng gì”, Lâm Chính lắc đầu.



Anh Phác chau mày.

“Cái gì? Giờ là lúc nào rồi mà còn già mồm thế?”, một người đàn ông tức giận nói. Giám đốc Lý không cười nổi nữa.

“Người anh em, chuyện này để tôi xử lý, mọi người ngồi xuống uống tiếp đi?”, anh Phác có vẻ đã mất kiên nhẫn bèn gằn giọng.

“Được, người anh em. Chuyện này tôi nhớ rồi. Rảnh thì tới chỗ tôi uống trà nhé”, giám đốc Lý gật đầu

Anh Phác cũng không nói nhiều, chỉ lạnh lùng lên tiếng với Lâm Chính: “Đi thôi người anh em, chúng ta ra ngoài”.

“Anh chắc là muốn ra ngoài với tôi chứ”, Lâm Chính thản nhiên hỏi lại.

“Sao? Còn muốn tôi khiêng ra nữa à?”, anh Phác chau mày. Lâm Chính không nói gì, chỉ ôm Tô Nhu đi cùng.

“Đặt người xuống”, giám đốc Lý quát lên.

“Người anh em, không có gì đâu, lát nữa tôi sẽ mang người quay lại”, anh Phác thản nhiên nói.

“OK”, giám đốc Lý gật đầu.

Một nhóm người đi ra ngoài. Lúc này ở trong phòng khách tầng hai, có người đang đứng bên cửa sổ chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa diễn ra.

Trong phòng VIP.

Từ Nam Đống đứng dậy, nở nụ cười, bắt tay với vị khách quý ở đối diện.

“Ông Vương, cứ quyết định thế nhé! Trong vòng nửa năm, phim trường Nam Thành chắc chắn sẽ hoàn thành, ông cứ yên tâm đi”.

“Ha ha ha, nếu ông chủ Từ đã dám nói những lời như vậy thì tôi còn gì phải lo lắng nữa đây? Nửa năm có kịp không? Nếu không kịp thì tôi cho ông thư thả thêm mấy tháng?”, Vương Khánh cười nói.

“Kịp, kịp, không kịp cũng phải kịp, nếu để lỡ phim mới của ông thì tôi phải chịu đòn nhận tội với ông rồi”, Từ Nam Đống vỗ mu bàn tay Vương Khánh, vui vẻ nói.

“Ha ha, mấy lời khách sáo thì khỏi cần nói nhiều nữa, ông cụ vẫn khỏe chứ?”.

“Ăn ngon ngủ tốt tinh thần tốt, không cần lo lắng”.

“Vậy thì tốt, sáng sớm mai, tôi sẽ đến thăm ông cụ”.

“Rất vui được chào đón ông!”.

“Ông khách sáo quá, đi nào, ông chủ Từ, chúng ta xuống dưới uống rượu thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK