Phải biết rằng, thần y Lâm còn trẻ như vậy đã được đồn thành truyền thuyết, vậy còn sau này thì sao?
Đừng nói là Văn Mạt Tâm coi trọng như vậy, mà Minh Vũ cũng sáng mắt lên nhìn Lâm Chính. Dù là Kiếm Vương vẫn chỉ ngồi uống rượu không quan tâm đến ai, thì lúc này cũng không khỏi quay sang nhìn.
Nhưng… Lâm Chính không có hứng thú ngồi đây uống rượu.
Anh bình thản nhìn Văn Mạt Tâm, mặt không cảm xúc nói: “Vậy là đến hiện giờ Sùng Tông Giáo vẫn không chịu giao người đã đánh Lạc Thiên bị thương cho tôi sao?”.
Văn Mạt Tâm nghe thấy thế lại nhíu mày.
Sắc mặt Văn Hải có chút căng thẳng.
Anh ta không ngờ thần y Lâm này đến để dấy binh hỏi tội.
“Thần y Lâm, vết thương của Lạc Thiên… thực ra cũng có mấy phần là do ngoài ý muốn!”.
Văn Hải chần chừ một lát rồi nói.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng giơ tay ra, nhanh như chớp túm lấy cổ áo Văn Hải, lôi anh ta lại.
Văn Hải run lên bần bật, nhìn về phía trước, chỉ thấy khuôn mặt Lâm Chính gần như là dán sát vào mặt anh ta, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
“Nói vậy là anh biết người đánh Lạc Thiên bị thương là ai? Hay nói cách khác… chính anh là người đánh Lạc Thiên bị thương?”.
Nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia, toàn thân Văn Hải không khỏi run rẩy…
“Cậu chủ!”.
“Anh làm cái gì vậy?”.
“Mau thả cậu chủ ra!”.
Người của Sùng Tông Giáo thấy thế, tất cả đều cuống quýt kêu lên.
Các trưởng lão cũng không ngồi yên được nữa, lần lượt tiến tới.
Nhưng cũng chỉ có người của Sùng Tông Giáo dám hành động, đám khách khứa đã không ai muốn xía vào chuyện này nữa.
Trước tiên không nói đến kết cục của mấy người vừa rồi thê thảm đến mức nào, chỉ riêng thân phận của người này thôi, đó là thần y Lâm nổi tiếng như cồn cơ mà, bọn họ ai muốn chọc vào chứ?
Đám khách khứa không chọc vào thì sẽ được bình an vô sự, nhưng có một đám người thì tim đập thình thịch, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Chính là đám người của Thượng Võ Quán.
Hoắc Kiến Quốc lùi lại mấy bước, cả người lảo đảo không vững.
Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương thì như bị sét đánh ngang tai, ngây người ra.
Những người còn lại cũng vậy, nhiều người còn tưởng là mình nghe nhầm, phải hỏi người bên cạnh xem rốt cuộc tên này có phải là thần y Lâm thật không.
Nếu đúng là thần y Lâm thì to chuyện rồi.
Người của Sùng Tông Giáo vốn định xông tới, nhưng nghĩ tới thân phận của người này, cũng không khỏi do dự.
“Đây không phải là thần y Lâm, anh ta chỉ là một học trò của Hùng Trưởng Bạch thôi!”.
Đúng lúc này, Hoắc Ngạo bước tới, lớn tiếng kêu lên.