“Ông chạy tới nơi này kiểu gì vậy?”.
“Tuy tôi uống rượu, nhưng đã có đề phòng từ trước. Trước khi uống rượu tôi đã uống thuốc tỉnh thần, nên không bị lịm hẳn đi. Nhân lúc sư muội không chú ý, tôi đã đánh cô ấy bị thương rồi chạy vào cấm địa, trốn ở trong này. Tuy sư muội có thực lực phi phàm, nhưng cấm địa rộng lớn, nguy hiểm bủa vây, cô ấy không dám đuổi vào quá sâu, sợ trúng mai phục của tôi. Thế là tôi đã ở đây được mấy chục năm”.
“Trong thời gian đó, cô ấy từng tổ chức mấy lần lùng bắt quy mô lớn, nhưng không bắt được tôi, mà còn phải trả cái giá rất lớn. Thế là cô ấy liền từ bỏ, dù sao theo cô ấy thì tôi không rời khỏi lối vào cấm địa tức là không thể ra khỏi đây. Nơi này chẳng khác nào một chiếc lồng giam, cô ấy không nghĩ là tôi có thể trốn được”.
“Chỉ đáng tiếc, tôi cũng không có ý định rời khỏi đây”.
Quái nhân nheo mắt nói.
“Ông ở lại đây mấy chục năm e là để tìm cơ hội trả thù hả?”.
“Đương nhiên”.
Quái nhân cười dữ tợn: “Loại người rắn rết vong ơn bội nghĩa như vậy, tôi chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi bà ta, giống như bà ta từng đối xử với tôi”.
“Hóa ra là vậy… Nhưng vừa nãy ông nói hai ta không thể đánh lại được cốc chủ hiện giờ… Ý ông là sao? Hiện giờ bà ta đáng sợ lắm sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu từng nghe tới Lục Địa Thần Tiên chưa?”, quái nhân mỉm cười nói.
“Lục Địa Thần Tiên?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Cậu tưởng bao nhiêu năm nay bà ta không từ thủ đoạn, thậm chí ăn thịt sống để tu luyện, thiên đạo truy cầu đều là hoang đường sao? Cậu nhầm rồi, bà ta có thu hoạch, võ đạo của bà ta đã đạt đến nút thắt, những gì bà ta tu luyện hiện giờ đều là pháp tắc thiên đạo. Mười năm trước, tôi từng đánh lén bà ta một lần, nhưng bị bà ta đánh bại chỉ bằng một chiêu, suýt nữa mất mạng. Nếu không phải lúc ấy bà ta đang luyện công, không tiện truy kích, thì tôi đã chết trong tay bà ta rồi”, quái nhân nói.
“Vậy sao?”.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc.
“Nhóc con, cậu hãy từ bỏ đi! Nếu cậu đã đến đây thì tôi nghĩ cậu cũng không ra được đâu. Yên tâm ở lại đây làm bạn với tôi đi, ha ha ha…”, quái nhân cười lớn.
Lâm Chính im lặng.
Một lát sau, anh lắc đầu.
“Cũng chưa chắc”.
“Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Thế này đi, chúng ta cũng rất có duyên với nhau, tôi chỉ cho cậu một con đường sống, giúp cậu ra khỏi cốc, thế nào?”, quái nhân nói.
“Không cần đâu, ông đưa tôi đi giết cốc chủ là được”, Lâm Chính đáp.
“Cậu thực sự muốn chết sao?”, quái nhân nhíu mày.
Lối vào cấm địa.
Một tán ô lớn được dựng ở đó.
Thánh Nữ ngồi dưới tán ô, uống trà, ăn hoa quả, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào lối ra.
Đúng lúc này, Triệu Nguyệt bước tới.
“Bẩm Thánh Nữ, đám Hồng Dư, Ngưng Hương, Lâm Nhược Nam đã trải qua lễ tẩy ở hồ thánh, hiện giờ đã được đưa đến phòng giáo dưỡng để học”, Triệu Nguyệt cung kính nói.