“Đại ca!”, bốn người còn lại gào lên như muốn xé phổi. Không ai dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Người đại ca vô địch, hoàn hảo trong mắt họ đã chết như vậy đấy.
Sao có thể như vậy được chứ? Bọn họ…phải là những người mạnh nhất mới đúng. Tại sao thần y Lâm ở Giang Thành lại có thể giết được bọn họ chứ?
Không ai dám tin. Cũng không ai biết rốt cuộc Lâm Chính mạnh tới mức nào. Bọn họ chỉ biết rằng…Lúc này bọn họ đã không còn đường nào để thoát nữa rồi.
“Sư muội, mau đi đi”, một cô gái vội lao ra ngoài, những người còn lại lao về phía Lâm Chính với ý đồ chặn anh lại.
“Sư huynh, sư muội!”, người phụ nữ gào lên.
“Đi đi!”, cô gái rơi nước mắt.
Thế nhưng dù sao cô ta cũng không phải kẻ ngốc, nếu cứ tiếp tục ở đây thì chắc chắn sẽ chết, thế là cô gái bặm môi quay người bỏ chạy.
“Sư huynh, sư tỷ, xin lỗi! Sư muội nhất định sẽ báo thù cho mọi người. Nhất định sẽ báo lên cho cấp trên, để bọn họ điều động toàn bộ sức mạnh tiêu diệt thần y Lâm, báo thù cho mọi người. Mọi người sẽ không hi sinh một cách phí hoài như vậy đâu…”, cô gái lao đi, vừa khóc vừa cảm thấy đau khổ.
Cô ta thầm thề rằng, nhất định sẽ bắt thần y Lâm nợ máu phải đền máu. Đúng lúc này, một bóng hình đột nhiên lao ra. Cô gái định né tránh nhưng không kịp.
Thế là cả người cô ta đụng phải bóng hình này. Cuộc va chạm quá mạnh khiến cô gái ngã ra đất, lăn mấy vòng.
Cô ta chật vật bò dậy, nhìn về phía trước và sững sờ. Người đứng trước mặt chính là Lâm Chính. Lúc này hai tay anh đẫm máu. Anh đứng ngay trước mặt cô gái, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Á”, cô gái phát ra tiếng kêu vô cùng đau đớn. Cô ta sợ, sợ Lâm Chính – người đang đứng trước mặt mình.
Cô ta đau khổ, đau khổ cho sư huynh, sư tỷ của mình. Vì Lâm Chính có thể đứng ở đây thì chứng tỏ là những người đồng đội của cô ta đã chết hết rồi.
Cô ta run rẩy quay lại nhìn. Quả nhiên…Những người tuyệt phạt kia đều đã bị hạ gục. Tất cả đều trợn ngược mắt, toàn thân đẫm máu.
Họ chết không nhắm mắt…
“Sư huynh, sư tỷ”, cô gái đau đớn gào thét, cô ta mặc kệ Lâm Chính, cứ thế chạy về phía những thi thể kia. Cô ta ngã xuống và khóc nức nở.
“Sư tỷ, đừng bỏ em”.
“Sư huynh, tại sao? Tại sao lại bảo em đi chứ?”
“Mọi người mau tỉnh lại đi”.
“Đừng bỏ rơi em, xin mọi người đấy”, cô gái gào lên. Có thể thực lực của cô ta rất mạnh, có thể tuổi của cô ta không giống như vẻ bề ngoài nhưng trước mặt những người này cô ta luôn là một người em gái.
Lâm Chính lẳng lặng bước tới nhìn cô ta. Một lúc sau cô gái lên tiếng: “Đại hội sẽ không tha cho anh đâu”.
“Vốn họ đã không tha cho tôi rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Mặc dù tôi không thể báo thù cho họ nhưng tôi biết những hành động của anh sẽ phải trả giá…”
“Ai mà biết được, có những người cũng nói thế nhưng kẻ địch của họ vẫn cứ tự do tự tại ngoài kia kìa, thậm chí cả đời này kẻ địch của họ cũng chẳng phải trả giá gì! Thứ mà cô một lòng một dạ hướng về có khí chỉ là bèo dạt mây trôi đối với người khác mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
Câu nói này thật quá đau lòng. Cô gái không hề phản bác mà chỉ nhắm mắt lại.
“Ra tay đi”, cô gái lạnh lùng nói.
Thế nhưng Lâm Chính không hề hành động, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta.