“Không cần trả tiền thừa”.
“Ô, sau này anh nhất định sẽ đại phú đại quý”, tài xế vui vẻ nói.
Có nghĩa bây giờ mình chưa phải sao?
Lâm Chính cười, cũng không nói gì, đi vào trong sân.
Anh đi vào sân nhà của Lương Thu Yến, lúc này Lương Thu Yến đang dọn dẹp trong nhà.
“Con trai, nghe nói con đưa Tiểu Điệp đi học. Thế nào rồi? Tiểu Điệp có nghe lời không?”, Lương Thu Yến vội vàng dừng công việc lại, rót tách trà cho Lâm Chính, nói.
“Tiểu Điệp đương nhiên rất nghe lời. Mẹ nuôi à, lần này con đến để tạm biệt mẹ, con phải về Giang Thành rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Sao lại về rồi? Con mới đến được bao lâu đâu, sao lại về gấp vậy?”, Lương Thu Yến khẽ nhíu mày, hỏi.
“Mẹ, con còn chút chuyện ở Giang Thành, vốn đã phải đi vội…”.
“Tốt xấu gì con ở thêm một đêm nữa rồi hãy về chứ… Mẹ vừa mới ra ngoài mua rất nhiều đồ, tối nay nấu cho con đấy”.
“Không cần đâu, lần sau đi ạ, một thời gian nữa con sẽ quay lại”, Lâm Chính cười nói.
Lương Thu Yến lưu luyến không thôi, nhưng bà ấy không phải người thích chèo kéo, thấy Lâm Chính thật sự đang vội về cũng chỉ đành gật đầu.
“Huyền Mi đâu ạ? Con muốn tạm biệt em ấy”, Lâm Chính hỏi.
“Con bé đến võ trường rồi, mẹ đi gọi nó về cho con”.
“Không cần đâu mẹ, con đến võ trường tìm em ấy cũng được”, Lâm Chính cười nói, sau đó ra khỏi sân.
Đúng lúc này, vài người nhà họ Lương đột nhiên vội vã đi về phía nhà chính.
Bọn họ liếc nhìn Lâm Chính, bất ngờ là bọn họ không còn chửi rủa gì nữa, mà ai nấy đều đen sầm mặt, hơn nữa còn có vẻ luống cuống.
“Có chuyện gì rồi?”.
Lâm Chính hoang mang.
Anh còn chưa đi về phía võ trường được mấy bước thì thấy Lương Huyền Mi mặt tái mét đi ra.
“Huyền Mi, vừa khéo anh có việc đang định tìm em này!”, Lâm Chính tươi cười tiến tới.
“Anh, có gì để lát nữa hẵng nói nhé”, Lương Huyền Mi nhỏ giọng nói.
“Vì sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Người của Hiệp hội Võ thuật đến đây rồi!”, Lương Huyền Mi nói giọng khàn khàn.
“Hiệp hội võ thuật?”, Lâm Chính tỏ ra vô cùng bất ngờ.
Hiệp hội võ thuật tới nhà họ Lương, và đến vì Lương Huyền Mi nhưng chiều hôm nay là anh ta đưa Lương Tiểu Điệp tới trường, Lương Huyền Mi căn bản không hề có xung đột với đám người phía cậu Vân, người của hiệp hội võ thuật tới đây làm gì?
“Anh và em đi xem xem”, Lâm Chính nói.
“Anh, hay là thôi, anh vào nhà với mẹ là được rồi, em có thể xử lý được”, Lương Huyền Mi do dự nói.
Cô thật sự không muốn kéo Lâm Chính vào chuyện này, dù sao thì cô cũng thấy rằng mình nợ Lâm Chính quá nhiều.
Lâm Chính lại cười thản nhiên: “Sao thế? Em lại không yên tâm với thực lực của anh sao? Yên tâm đi, đi thôi, đi xem thế nào”.