Ông ta vẫn có mắt nhìn.
Thần y Lâm nắm giữ Đông Hoàng Giáo trong tay, thực lực bản thân siêu phàm, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất cho vị trí đồng minh, nếu có thể kết giao thì trong đại hội, sơn trang Kim Thạch của ông ta chắc chắn có thể hô mưa gọi gió, lấn át đám đông.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Kim trang chủ, cho dù như vậy, tôi cũng không có hứng thú hợp tác! Dù sao tôi cũng không biết rõ về ông, trước giờ tôi không quá thân thiết với người mà tôi không hiểu rõ. Sau này rồi nói tiếp”.
Nói xong, anh định rời đi.
“Giáo chủ Lâm! Nếu tôi là cậu, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn hợp tác với sơn trang Kim Thạch”, Kim Thế Minh hét lên.
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu cậu không làm như vậy, người của Cô Phong sẽ tính sổ với cậu, không ai giúp sức cho cậu. Đông Hoàng Giáo và Dương Hoa sẽ phải đối mặt với sự liên kết tấn công của mười hai thế lực, Cậu mạnh thì liệu có mạnh hơn liên minh Cô Phong hay không?”
Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính dừng bước.
Lúc này, một gã đàn ông nhanh chóng chạy vào từ bên ngoài, thì thầm điều gì đó bên tai Kim Thế Minh.
Kim Thế Minh khẽ gật đầu, cười nhạt nói: “Giáo chủ Lâm! Xem ra cậu không thể từ chối được rồi?”
“Sao ông lại nói như vậy?”
“Người của tôi vừa nhận được tin tức, người của Cô Phong sắp tới đây! Chắc là bọn họ đã biết tin, muốn tới đây tính sổ với cậu! Giáo chủ Lâm, nếu cậu hợp tác với tôi thì tôi có thể giúp cậu hòa giải, không đến mức để cậu và người của Cô Phong kết oán, giúp cậu bớt đi một kẻ thù mạnh”.
Kim Thế Minh đứng dậy, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp tinh xảo, đặt sang một bên, cười nói: “Giáo chủ Lâm, tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ! Chúng ta liên lạc lại sau!”
Nói xong, ông ta quay người rời đi với nụ cười trên môi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lẳng lặng liếc nhìn.
Kim Thế Minh bề ngoài đang muốn hợp tác, nhưng thực chất ông ta chỉ muốn lợi dụng Lâm Chính.
Người có thể ngồi vào vị trí này, ai mà không khôn khéo như hồ ly chứ?
Thành tâm? Thành ý?
Chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Lâm Chính thầm lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này.
“Giáo chủ!”
Lưu Mã vội vàng bước tới.
“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Có một đám người tự xưng là người của Cô Phong muốn gặp cậu”, Lưu Mã nhỏ giọng nói.
Đến nhanh đấy!
Lâm Chính khẽ nhướng mày, hỏi: “Người đâu?”
“Ngoài cửa”,
“Gọi vào đi”.
“Vâng, thưa giáo chủ!”
Lưu Mã ôm quyền, xoay người đi về phía cửa chính.
Tuy nhiên…
Vèo!
Một tiếng rên vang lên, theo sau là một bóng người bay từ ngoài cửa vào, nặng nề rơi xuống trước mặt hai người họ.
“A?”
Sắc mặt Lưu Mã thay đổi, nhìn rõ là người của giáo phái đang canh gác ngoài cửa đã bị ném vào trong.
“Chuyện gì thế?”
Lưu Mã hỏi.
Bụp bụp bụp…
Lại có mấy âm thanh trầm đục vang lên, vài bóng người bay tới, ngã nhào xuống đất.
Tiếp đó ngoài cửa truyền đến âm thanh náo động, một nhóm người bước đến.
Vậy mà lại là người của Cô Phong!