“100 tỷ tệ? Xem ra Chủ tịch Lâm nhất quyết phải lấy được rồi”.
“Cậu ta ra cái giá như vậy, e là cậu ba khó mà rút lui được”.
“Lần này thì có cái để xem rồi”.
Mọi người châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.
Cậu ba Nam Cung nhíu chặt mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu chủ, bây giờ phải làm sao đây?”, người ở bên cạnh dè dặt hỏi.
“Tăng giá”, cậu ba Nam Cung bình thản nói.
Người kia gật đầu, lập tức bước lên trước: “Cậu chủ nhà tôi ra giá 110 tỷ tệ!”.
“200 tỷ tệ!”.
Từ Thiên gần như hét giá lên ngay sau đó.
Ặc!
Tất cả những người có mặt đều há hốc miệng.
Điên rồi!
Chắc chắn là điên rồi!
Giá này mà cũng dám hét!
Chắc chắn là Chủ tịch Lâm điên rồi!
Chắc không phải anh định bán Dương Hoa để mua mỏ đá tím này đấy chứ?
Ai nấy đều nhìn phòng bao kia với ánh mắt nóng rực.
Thậm chí có người còn lấy điện thoại ra, quay lại buổi đấu giá.
Phải biết rằng, giao dịch với số tiền khủng khiếp như vậy chắc chắn là có một không hai trên đời, trước nay chưa từng có.
Người của thế gia Nam Cung đều cuống cả lên, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, vô cùng hoảng loạn.
“Cậu ba! Không thể nào, chắc chắn Chủ tịch Lâm kia không có nhiều tiền như vậy đâu”, người ở bên cạnh trầm giọng nói.
“Tôi biết, trừ phi anh ta bán hết cổ phiếu của Dương Hoa đi, nếu không không thể có được số tiền lớn như vậy được”, cậu ba Nam Cung hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Nhưng tôi không thể hiểu được mục đích của anh ta là gì!”.
“Cậu chủ, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Cái giá này thì… có theo không?”.
“Để tôi nghĩ đã”.
Cậu ba Nam Cung khàn giọng đáp.
Gia tộc chỉ dự toán cho anh ta 100 tỷ tệ.
Nói thật thì 100 tỷ tệ đối với thế gia Nam Cung cũng là con số không nhỏ.
Nhưng sau khi nghĩ đến lợi nhuận khổng lồ mà mỏ đá tím mang lại cho gia tộc trong tương lai, bọn họ cảm thấy khoản đầu tư này vẫn đáng giá.
“Tăng giá!”.
Đúng lúc này, cậu ba Nam Cung bỗng trầm giọng quát.
“Cậu chủ, cậu không nói một câu với gia tộc sao?”, người ở bên cạnh lập tức hỏi.
“Lúc này mà đi hỏi cũng không kịp đâu, cứ lấy được mỏ đá tím đã rồi tính”, cậu ba Nam Cung trầm giọng đáp.