“Chứng cứ? Đương nhiên có! Chúng tôi có thể mời tất cả nhân viên của đoàn làm phim Chiến Hổ đến đây chỉ nhận và chứng minh bị cáo!”, luật sư Hùng lạnh lùng nói.
Sau khi được cho phép, vài người nam nữ được mời đến tòa.
Lâm Chính từng nhìn thấy những người này, họ chính là nhân viên hậu đài của đoàn làm phim Chiến Hổ.
“Kính thưa quý tòa”, người đàn ông thể hình hơi béo, mặc áo khoác da, rụt rè nói.
“Nguyên cáo nói bị cáo ép buộc sa thải các anh, đồng thời có hành vi lừa gạt và hủy bỏ hợp đồng, các anh có tán thành với cách nói này không?”, thẩm phán Lưu hỏi.
“Tán thành! Hoàn toàn tán thành! Người họ Lâm này đùa bỡn chúng tôi, anh ta nói quay Chiến Hổ xong, mỗi người chúng tôi đều là người có công, đều sẽ có thù lao hậu hĩnh, nói chúng tôi hãy làm việc thật tốt. Kết quả, chúng tôi dốc hết sức mà không nhận được gì, anh ta lại vì chút chuyện không vui mà trực tiếp hủy bỏ hợp đồng, đuổi hết chúng tôi đi! Người này… đúng là quá ghê tởm! Anh ta chính là một kẻ lừa đảo! Lừa đảo!”, người đó kích động nói.
“Thưa anh, thân chủ của tôi không có lý do gì để lừa gạt hoặc hủy hợp đồng của các anh!”.
“Không có lý do, chuyện này không phải ông nói là được, mà là anh ta nói. Theo lý mà nói, anh ta phải trả cho chúng tôi một khoản tiền bồi thường đầy đủ, cho dù không trả tiền bồi thường thì cũng phải kết toán tiền lương cho chúng tôi chứ? Nhưng anh ta không làm! Đừng tưởng thần y Lâm này rất giàu có, thật ra cũng rất keo kiệt! Anh ta vốn dĩ không muốn trả tiền thù lao cho chúng tôi, cho nên mới tìm lý do sa thải chúng tôi! Thưa quý tòa, nếu quý tòa không tin, tôi có thể nói tất cả mọi người của đoàn làm phim đối chất với quý tòa! Xem những gì tôi nói là thật hay giả!”, người đó nghiêm túc nói.
Dứt lời, tòa án lập tức sôi sục.
“Không phải chứ? Chủ tịch Lâm lại keo kiệt như vậy?”.
“Thế mà lại sa thải bọn họ để tiết kiệm tiền thù lao trả cho đoàn làm phim?”.
“Chuyện này… thật là hoang đường! Công ty ô xy hóa giá thị trường mấy chục tỷ tệ đấy, hơn nữa tiền đồ vô hạn, sao anh ta lại có thể làm ra chuyện như vậy vì chút tiền đó?”.
“Chuyện này rất khó nói, càng là người có tiền thì càng nhỏ nhen. Hơn nữa, anh cũng đừng tưởng chỉ vì tiết kiệm tiền, theo tôi thấy, chắc chắn là Chủ tịch Lâm cũng đã tức giận. Thử nghĩ xem, nếu những người đó làm tốt thì sao anh ta lại hủy hợp đồng, sa thải những người đó? Chắc chắn là những người đó không làm tốt, Chủ tịch Lâm mới tức giận, không trả đồng nào”.
“Thế thì cũng có khả năng, nhưng hợp đồng ở đó, Chủ tịch Lâm làm vậy không phải là lấy đá đập vào chân mình hay sao? Anh ta không nghĩ tới điều đó à?”.
“Chắc là có nghĩ tới, có lẽ anh ta nghĩ những người đó không dám làm gì anh ta…”.
Không ít người nghe xử bắt đầu bàn tán.
“Yên lặng! Yên lặng!”.
Thẩm phán Lưu gõ búa gỗ liên tục.
Tòa án mới yên tĩnh lại một chút.
“Bên bị cáo còn gì muốn giải thích hay không?”, thẩm phán Lưu hỏi.
“Không còn nữa, cảm ơn quý tòa”, Phương Thị Dân nói.
“Ừ!”.
Thẩm phán Lưu gật đầu.
Nếu nói vụ kiện này chỉ có vấn đề hợp đồng thì thật ra cũng không tính là nghiêm trọng, cũng không quá phức tạp. Dù sao chỉ là một cuộc tranh chấp về hợp đồng đáng chú ý mà thôi, thật ra rất dễ tuyên án.
Đúng lúc đó, Hùng Mẫn Sinh lại lên tiếng: “Thưa quý tòa, chúng tôi còn một chuyện muốn nói. Chuyện này liên quan trọng đại, xin quý tòa cho phép tôi hỏi bị cáo vài vấn đề trước công chúng!”, Hùng Mẫn Sinh giơ tay nói.