“Hả?”.
Người của Huyền Y Phái kinh hãi.
Trước sau chỉ ba giây, da của Lâm Chính đã biến thành màu xanh lục sẫm, cả người không được bình thường.
“Anh ta trúng độc rồi!”.
“Ha ha ha, anh ta xong đời rồi!”.
Bên phía Kỳ Dược Phòng la hét, ai nấy đều phấn khởi không thôi.
“Yên tâm, cậu không chết được, tất cả dược vật mà tôi điều chế chỉ làm cậu tàn phế, sẽ không giết cậu đâu!”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng quát khẽ, sau đó lại vung tay.
Vù!
Một viên đan hoàn bay tới như sao băng, đánh lên người Lâm Chính.
Đan hoàn đó lại giống như nước, vừa chạm vào người Lâm Chính thì hóa thành thể lỏng, biến mất không thấy. Trong nháy mắt, làn da hóa màu xanh sẫm của Lâm Chính bỗng chốc trở nên trắng bệch, liên tục lùi về sau mấy bước, đứng không vững, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Thi đấu dược thuật không thể dùng tay, không thể dùng chân, không thể dùng châm.
Đánh bại đối thủ đều phải dựa vào dược!
Từ luyện dược đến dùng dược chỉ dựa vào sự hiểu biết về dược của mỗi người.
Đó là quy tắc!
Cũng là cách trực quan nhất cho thấy kiến thức và cách sử dụng dược vật của một người.
Bây giờ, phòng chủ Kỳ Dược Phòng đã chiếm ưu thế, trên người Lâm Chính trúng phải mấy loại kịch độc.
Một khi anh ngã xuống tức là thua.
Tất cả mọi người ở đây hoặc là kích động hoặc là căng thẳng.
Không ai ngờ cuộc thi dược thuật lại nhanh chóng như vậy.
Nhưng lúc này, Lâm Chính lại không hoảng loạn, lấy một miếng thuốc nhão mà mình luyện chế ra, cho vào miệng.
“Giải độc?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười: “Độc mà tôi luyện chế đâu dễ dàng giải được như vậy?”.
Nhưng ông ta vừa dứt lời.
“Phù!”.
Lâm Chính thở ra luồng khí đục, sau đó gương mặt trắng bệch của anh khôi phục hồng hào, cơ thể đứng không thẳng cũng thẳng tắp trở lại, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc.
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt.
“Thật đấy à?”.
“Anh ta… Anh ta lại giải được độc?”.
Người của Kỳ Dược Phòng đứng xung quanh đều sắp rớt con mắt ra ngoài.