“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ đối phương lại to gan đến vậy. Xem ra tôi đã đánh giá thấp Huyết U U rồi”, Lâm Chính đanh mắt, giọng lạnh tanh.
“Chủ tịch Lâm, giờ chúng ta phải làm sao?”, Mã Hải hỏi.
“Nếu như không biết kẻ địch là ai, ở đâu thì chúng ta còn tốn công. Giờ chúng đã tự lộ thân phận thì cũng không vội động vào chúng nữa. Tôi hỏi ông một câu”.
“Chủ tịch Lâm cậu nói đi”.
“Muốn công ty bảo vệ U U này biến mất khỏi Giang Thành thì cần bao lâu?”, Lâm Chính hỏi.
Mã Hải suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu như phá sản thì chúng ta cũng phải điều động không ít nhân lực, vật lực, còn phải ra tay từ trong nội bộ công ty nữa. Vậy nên cần tầm một tuần. Dù sao thì thực lực của công ty này cũng có, còn nếu mua lại thì một ngày là đủ”.
“Vậy thì mua lại đi”, Lâm Chính phủi bụi trên người: “Ngày mai tôi tới công ty đó một chuyến để gặp Huyết U U”.
Lâm Chính không thích sự bị động, anh sẽ chủ động tấn công…
“Vâng chủ tịch Lâm…phải rồi, hai giờ chiều nay có vài người khách tới. Cậu xem có muốn gặp họ không?”, Mã Hải cung kính nói.
“Khách ở đâu?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Từ Yên Kinh tới, là người nhà Tư Mã”, Mã Hải lên tiếng.
“Ồ?”
Lâm Chính suy nghĩ rồi đáp lại: “Vậy ông sắp xếp đi nhé”.
“Vâng”, Mã Hải gật đầu.
Hai người đi thang máy về phòng, Mã Hải lập tức đi sắp xếp công việc.
Hai giờ chiều, một đám người ăn mặc sang trọng bước vào phòng khách trên tầng cao nhất của công ty Dương Hoa và chờ đợi trong lo lắng.
Đợi Lâm Chính bước vào thì tất cả đồng loạt đứng dậy.
“Tư Mã Trường Tâm thay mặt toàn bộ nhà Tư Mã tới xin lỗi thần y Lâm”.
Tư Mã Trường Tâm hô lên, sau đó toàn bộ già trẻ gái trai trong căn phòng đều cúi người trước Lâm Chính…
Lớn thì 80 tuổi, nhỏ thì 9 tuổi, tất cả đều cúi người trước anh. Vậy là đủ thành ý lắm rồi. Ai cũng tỏ ra vô cùng cung kính và chân thành.
Dù Lâm Chính có không hài lòng thì cũng không thể làm gì khi thấy cả người già và trẻ nhỏ đều có mặt ở đây. Anh hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Tất cả ngồi xuống đi, đừng khách khí nữa”.
Nghe Lâm Chính nói vậy, Tư Mã Trường Tâm thở phào nhẹ nhõm. Cơ mặt của đám đông dãn ra không ít, họ lần lượt ngồi xuống.
Tư Mã Trường Tâm vội vàng bước lên, cung kính nói: “Thần y Lâm không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho chúng tôi khiến chúng tôi vô cùng cảm kích. Sự độ lượng của thần y Lâm khiến chúng tôi cảm thấy thật hổ thẹn”.
Thế nhưng vừa dứt lời thì Lâm Chính đã mỉm cười: “Tôi tha thứ cho các người khi nào thế?”
Tư Mã Trường Tâm khựng người. Những người khác cũng run rẩy, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt không dám tin.