“Lúc sáng để cô ta chạy mất, lần này không thể để cô ta chạy nữa!”.
“Cô ta phải bị trừng trị!”.
Vài người phẫn nộ hét lên.
Trong mắt bọn họ, Anna là kẻ bán nước, đương nhiên sẽ không nhẹ tay với cô ta.
Đám đông chửi rủa, thậm chí có người còn nhổ nước bọt vào người cô ta. Thế nhưng Anna mặc kệ, cô ta chỉ cúi đầu đi nhanh vào trong Hiệp hội. Cô ta cũng chẳng cần mất sức đi giải thích với bọn họ làm gì.
“Cô muốn đi đâu?”, lúc này, một cô gái da đen trông khá to con chặn trước mặt Anna.
“Tình hình của công chúa Margarita rất cấp bách. Tôi nhận lời mời của Hiệp hội, tới để điều trị cho công chúa”, Anna vội vàng nói.
“Cô đừng hòng vào trong. Đồ chó má này. Rõ ràng là cô muốn nhân lúc hội trưởng Ramon điều trị cho công chúa để ăn cắp tài liệu đúng không. Chắc chắn là như vậy rồi”, người phụ nữ da đen nói.
“Đúng vậy, loại bọ cạp này định làm như vậy đấy!”
“Không được để cô ta thành công!”
“Cút đi!”
“Đồ tiện nhân, mau cút!”
“Đừng ép tôi phải ra tay!”
“Mau biến!”, đám đông lăng mạ, sỉ nhục Anna. Thậm chí còn đuổi cô ta như đuổi tà. Sắc mặt Anna trông vô cùng khó coi. Cô nhìn đám đông trước mặt với vẻ bất lực và đành phải lùi lại. Đúng lúc này, cánh cửa được mở, một nhóm người bước ra.
“Anna lấy trộm tài liệu của Hiệp hội, tất cả chỉ là lời nói dối của Ramon mà thôi. Anh ta không có chứng cứ gì có thể chứng minh được điều đó”, Jesse đanh mặt, bước tới trước đám đông.
“Phó hội trưởng Jessi?”, đám đông ngạc nhiên.
“Tránh ra”, Jesse quát lên.
Đám người đứng trước cửa tái mặt. Thế nhưng phó hội trưởng đã lên tiếng thì đương nhiên bọn họ cũng không gây sự nữa, đành lần lượt đứng tách ra. Anna bèn đi vào bên trong phòng.
Trong phòng cấp cứu của Hiệp hội, các bác sĩ đang cuống cuồng gọi các chuyên gia tới. Có người gấp rút thảo luận về tình hình bệnh của công chúa, có người thì gọi điện thoại đi khắp nơi.
“Nói cho tôi biết, chuyện gì vậy? Tại sao? Tại sao con gái tôi lại thành ra như vậy? Ramon, cậu phải giải thích cho tôi. Nếu không tôi sẽ không tha cho hiệp hội các người đâu”, hoàng tử Birken lao về phía Ramon với đôi mắt đỏ ngàu và gào lên.
Ramon cố nặn ra một nụ cười: “Hoàng tử đừng nóng nóng vội. Tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Công chúa sẽ không sao cả…”
“Tôi không quan tâm. Ngày mai tôi nhất định phải nhìn thấy con gái chạy nhảy bình thường trước mặt tôi. Nếu để xảy ra chuyện gì thì tôi đảm bảo sẽ đích thân tiễn cậu về với địa ngục đấy”, Birken chộp cổ áo Ramon và gào lên như một con thú hoang. Ramon đành phải gật đầu lia lịa thề thốt này kia.
“Cô Anna tới rồi”, lúc này, không biết có ai đã nhìn thấy Jesse và Anna bèn kêu lên. Ramon và Birken quay qua nhìn. Sắc mặt của Ramon trông vô cùng khó coi. Anna lạnh lùng liếc nhìn anh ta và hừ giọng.
“Cô Anna, cô chịu tới thì tốt quá rồi. Cô đúng là thiên sứ, là sao cứu mạng của chúng tôi”, đám đông hò reo đầy kích động.
“Đừng nói nhiều nữa, đưa báo cáo chẩn đoán cho tôi xem. Tôi sẽ lập tức tiến hành kiểm tra lại một lần nữa cho công chúa”, Anna lạnh lùng nói.
“Được cô Anna, mời cô đi bên này!”