“Chuyện… chuyện này là sao?”.
“Sức mạnh của tôi… bỗng trở nên yếu hẳn!”.
“Hình như… sức mạnh tăng cường đã biến mất toàn bộ rồi…”
Ai nấy kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía cây châm bạc trên người mình.
Lúc này họ mới phát hiện những cây châm bạc đó đều đã ngừng rung.
“Ơ…”
Tiểu Thúy như bị sét đánh ngang tai.
Tất cả các đệ tử đều quay qua nhìn Lâm Chính: “Lâm thiên kiêu, châm bạc…”
“Tiềm lực của mỗi người chỉ có hạn. Số châm bạc này chỉ giúp mọi người có thể kích hoạt được tiềm lực của mình và duy trì được một lúc thôi chứ không được mãi. Giờ thời gian đã hết. Những gì mọi người có được đương nhiên cũng biến mất. Nếu giờ muốn tôi kích phát tiếp, một khi rút châm ra sẽ khiến thể lực và tu vi của mọi người bị tổn thương vĩnh viến đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói. .
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
“Nhưng lúc này rồi mà anh còn cân nhắc nhiều như vậy sao? Nếu như không có sự đột phá về sức mạnh thì chắc là chúng ta sẽ chết hết ở đây mất”.
“Thần y Lâm, anh mau nghĩ cách đi, nếu không chún tôi không thể nào áp tải anh rời đi an toàn được đâu”.
Đám đệ tử cuống cả lên. Mất đi sự gia trì của châm bạc, đệ tử ngoài đảo bị rơi vào thế hạ phong, trong nháy mắt đã bị đám đệ tử trong đảo chèn ép.
“Á!”
“Tay của tôI!”
“Đừng! Đừng giết tôi!”
“Cứu với…”
Tiếng gào thét, la hét vang lên không ngớt.
“Tốt! Tốt lắm, giờ kẻ họ Lâm đó khó mà thoát được rồi. Hôm nay sẽ là ngày giỗ của hắn”, Huyết Trường Phong đứng dậy và đi về phía Lâm Chính với ánh mắt vô cùng dữ dằn. Hắn muốn đích thân giải quyết Lâm Chính.
“Đi đi Trường Phong, đi lấy Thiên Kiêu Lệnh của Lâm Chính”, đảo chủ cười ha ha rồi hô vang.
Đám đệ tử ngoài đảo thấy vậy thì cảm thấy tuyệt vọng. Thế trận đã định! Lương Huyền Mi mặt xám xịt, đứng ngây ra. Cô ta định tới giúp đỡ nhưng vào lúc tuyệt vọng như thế này thì cô ta biết bản thân cũng không giúp gì được Lâm Chính. Đừng nói là cứu người khác, đến cả cô ta e rằng cũng khó cứu được chính mình.
“Anh hối hận chưa?”, Huyết Trường Phong nhìn Lâm Chính và mỉm cười.
“Hối hận gì cơ?”
“Đương nhiên hối hận vì đối đầu với đảo Vong Ưu rồi!”
“Có gì mà hối với hận! Tôi có thua đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hai tay bị phế rồi thì đấu với tôi kiểu gì mà chẳng thua!”, Huyết Trường Phong cười lạnh lùng, sau đó bước tới, dội một cú đấm về phía ngực của Lâm Chính. Mặc dù cú đấm không khủng khiếp như của đảo chủ nhưng cũng đủ đệ đấm lõm cả một miếng sắt dày.
Lực đấm vô cùng khủng khiếp. Nhưng đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên…
Ầm…Âm thanh nặng nề vang lên. Cả cơ thể Huyết Trường Phong bắn ra như một viên đạn đập thẳng vào đám đệ tử khác. Cả đám ngã rạp ra đất.
“Cái gì!”
Cả hiện trường sững sờ. Đảo chủ nín thở, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.