“Phong tiền bối, vết thương của ông không sao rồi chứ? Sao không nghỉ ngơi thêm? Chạy đến phòng làm việc của tôi làm gì?”, Lâm Chính ngồi xuống ghế giám đốc, cũng không nhìn Lâm Nhược Nam cái nào.
“Vết thương nhỏ đó của sư phụ không sao, xử lý vết thương xong là sư phụ xuất viện rồi… Mà này nhóc con, sư phụ đến tìm con là có chuyện tốt đấy! Con có muốn biết không?”, Phong Thanh Vũ cười nói.
“Xin tiền bối hãy nói rõ”, Lâm Chính cũng chẳng thèm đoán.
“Ha ha ha, được, vậy sư phụ nói luôn cho con biết vậy! Nhóc con, sư phụ đã tìm được người, liên hệ được với Hồng Nhan Cốc, sư phụ định đích thân ra mặt, thương lượng với người của Hồng Nhan Cốc để giải quyết chuyện con giết mấy đệ tử của Hồng Nhan Cốc không lâu trước đó”, Phong Thanh Vũ cười nói.
“Ra mặt thương lượng?”, Lâm Chính sửng sốt, nhìn Phong Thanh Vũ với ánh mắt kinh ngạc: “Tiền bối, ông làm gì vậy? Tôi với Hồng Nhan Cốc còn gì để nói chứ?”.
“Con không thể nói như vậy được, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn! Hồng Nhan Cốc có thực lực lớn mạnh, bây giờ căn cơ của con chưa vững, nếu đấu với người của Hồng Nhan Cốc thì chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề, thế nên sư phụ định giúp con một tay, dẹp yên chuyện này. Dù sao con cũng là đồ đệ của ta mà”.
Phong Thanh Vũ nói.
“Vậy tiền bối định thương lượng thế nào với người của Hồng Nhan Cốc?”.
“Người mà sư phụ liên hệ sẽ đến sân bay vào 9 giờ tối nay, đến lúc đó sư phụ sẽ đi cùng ông ta. Nếu ông ta đến thì chuyện này chắc chắn được chín phần”.
“Tiền bối, tôi vẫn cảm thấy ông không nên một mình đến thương lượng với người của Hồng Nhan Cốc”.
“Nếu sư phụ không đi một mình, chẳng lẽ con cũng đi cùng sao?”, Phong Thanh Vũ hỏi vặn lại.
Lâm Chính im lặng.
“Tóm lại chuyện này cứ quyết định thế đi, sư phụ đi trước đây, con ấy, lúc nào rảnh rỗi thì liên lạc bồi dưỡng tình cảm với sư muội con đi, đừng có mặt nặng mày nhẹ với nó”, Phong Thanh Vũ cười lớn, rồi xoay người rời đi.
Lâm Chính nhăn nhó cười.
“Sư phụ! Sư phụ!”.
Lâm Nhược Nam vội vàng chạy ra hét lên.
Nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng của Phong Thanh Vũ nữa?
Lâm Nhược Nam thở dài, quay lại vị trí của mình, nhưng cả người run cầm cập, vô cùng kiêng dè sợ hãi.
“Cô không cần phải sợ, chỉ cần bố cô không bán đứng tôi, thì tôi sẽ không làm hại cô”, Lâm Chính nói.
“Tôi nói cho anh biết, bố tôi sẽ không phản bội nhà họ Lâm đâu! Tuyệt đối sẽ không! Anh hãy dập tắt hi vọng này đi!”.
“Nhà họ Lâm?”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
3. Chiều Hư
4. Vinh Khô Hoa Niên
=====================================
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi có ép các cô phản bội nhà họ Lâm đâu! Cái tôi cần là hủy diệt nhà họ Lâm!”.
Nói đến đây, vẻ mặt anh trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Lâm Nhược Nam co rúm người trên sô pha, run lên bần bật.
Lâm Chính mặc kệ cô ta, vùi đầu vào xử lý văn kiện mà Mã Hải mang tới hôm nay.
Lâm Nhược Nam nhấp nhổm không yên, như ngồi trên bàn chông.
Cái Lâm Chính cần chính là hiệu quả này.