“Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, Mã Hải gấp gáp hỏi.
Lâm Chính hít sâu một hơi, mở hai mắt ra, thấp giọng nói: “Đi gọi một cuộc điện thoại cho tôi!”.
“Gọi cho ai ạ?”.
“Yên Kinh, Phương Thị Dân!”.
“Chúng ta mời Phương Thị Dân đến giúp đỡ sao?”.
“Đúng! Nhưng… không chỉ là Phương Thị Dân!”.
Văn phòng Luật sư Khang Gia Hào nằm chéo đối diện với công ty Dương Hoa, chỉ cách nhau một cây cầu đi bộ trên cao.
Lúc này, Khang Gia Hào đã hủy bỏ tất cả những vụ án có thể hủy bỏ, gác lại tất cả những vụ án có thể gác lại, toàn bộ công ty đều dồn hết tâm huyết vào việc xử lý vụ án Phạm Lạc, Văn Lệ kiện Tập đoàn Dương Hoa lừa gạt hợp đồng.
Khang Gia Hào biết rằng nếu vụ án này không được giải quyết, thì công ty luật này và thậm chí ngay cả ông ta cũng không cần phải tiếp tục tồn tại.
Thật ra chỉ cần hai người Phạm Lạc và Văn Lệ muốn khởi kiện Dương Hoa, ông ta và Kỷ Văn chắc chắn có thể giải quyết được.
Nhưng sau một số điều tra, ông ta thấy rằng vụ kiện này không đơn giản như ông ta nghĩ.
Đứng sau chuyện này không chỉ có hai người Phạm Lạc và Văn Lệ mà còn có rất nhiều ông lớn trong làng giải trí và giới điện ảnh, thậm chí cả công ty Hoàng Ngu cũng bị kéo xuống nước.
Ngoài ra, một số công ty lớn nổi tiếng ở trong nước cũng tham gia, thậm chí cả Tập đoàn Cao Thị – một công ty đa quốc gia được xếp hạng trong top năm trăm công ty lớn nhất thế giới cũng góp mặt.
Nếu là như vậy thì quá khó giải quyết!
“Ông Khang, sếp Mã gửi đến một tài liệu mật, ông tới xem đi!”, lúc này, Kỷ Văn bên kia xách túi tài liệu bước nhanh tới.
Khang Gia Hào hơi cau mày, dừng lại việc đang làm, cầm lấy túi hồ sơ rồi nhanh chóng mở ra và liếc nhìn.
Chỉ đơn giản liếc nhìn một chút, sắc mặt Khang Gia Hào lập tức trở nên rất khó coi.
“Chuyện gay go đến mức này rồi sao…” Khang Gia Hào lẩm bẩm.
“Ông Khang, sao vậy?” Kỷ Văn vội hỏi.
Khang Gia Hào đưa tài liệu cho anh ta.
Kỷ Văn liếc nhìn vài lần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tay cầm tài liệu run lẩy bẩy.
“Cái này… Cái này… Sao lại thế này…”, Kỷ Văn hơi hoảng sợ.
“Chờ đã! Mọi chuyện còn chưa còn chưa nghiêm trọng như vậy. May là Chủ tịch Lâm sáng suốt phát hiện ra rất nhiều nội gián, chúng ta vẫn còn thời gian để chuẩn bị. Nếu những nội gián này không bị bắt thì chúng ta không có chuẩn bị gì ra tòa cũng bị bọn họ đánh úp bất ngờ, vậy thì chúng ta sẽ thua đậm!”, Khang Gia Hào trịnh trọng nói.
“Ông nói đúng, Chủ tịch Lâm không bứt dây động rừng, những nội gián này không biết mình bại lộ, chúng ta hoàn toàn có thể làm ầm ĩ lên, chẳng qua… Ngày mai phiên tòa bắt đầu, chúng ta còn kịp không?” Kỷ Văn hơi lo lắng.
“Chắc là… Kịp…” Khang Gia Hào xoa huyệt Thái dương.