Lâm Chính tấn công chẳng khác nào vũ bão.
Huyết Trường Phong thầm hừ một tiếng, thanh kiếm rung lên, thân kiếm tỏa ra rất nhiều kiếm khí sáng lóa, chém về phía Lâm Chính.
Lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo này có thể chém được cả sắt thép.
Nếu Lâm Chính tiếp tục tấn công Mai Phượng Yến, thì cũng khó giữ được tính mạng.
Trong tình huống này, anh bắt buộc phải từ bỏ Mai Phượng Yến, không còn lựa chọn nào khác.
Đây là vây Ngụy cứu Triệu một cách điển hình.
Chỉ có điều…
Huyết Trường Phong đã đánh giá thấp sự hung bạo của Lâm Chính.
Đối mặt với kiếm khí đáng sợ như vậy, nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ tất cả, tiếp tục tấn công Mai Phượng Yến.
“Cái gì?”, Huyết Trường Phong sửng sốt.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Kiếm khí chém toạc lưng Lâm Chính.
Lưng anh lập tức xuất hiện mấy vết kiếm chém dữ tợn, máu tươi rỉ ra, nhuộm đỏ lưng anh.
“Lâm Chính!”, Lương Huyền Mi trợn to hai mắt, gào lên.
Nhưng… Lâm Chính không hề ngã xuống, mà bắn một châm ra.
Keng!
Thanh kiếm của Mai Phượng Yến lập tức bị đánh bay đi, hổ khẩu của cô ta đã rách hoàn toàn, năm ngón tay cầm kiếm đều bị gãy, đủ biết sức mạnh này đáng sợ đến mức nào.
Mai Phượng Yến bị chấn động phải lùi lại mấy bước, cơ thể không ngừng lảo đảo, đứng cũng không vững. Đến lúc cô ta vừa đứng vững, thì một bàn tay to đã chìa ra bóp lấy cổ cô ta, rồi nhấc lên.
“Ư…”
Khuôn mặt Mai Phượng Yến vặn vẹo, ôm chặt lấy cổ, giãy giụa kịch liệt.
Huyết Trường Phong run rẩy, kinh hãi chứng kiến cảnh tượng này.
Đầu óc của mọi người xung quanh cũng trở nên trống rỗng.
Dùng thân xác để đỡ kiếm khí?
Đây đúng là một tên điên!
Hơn nữa… kiếm khí còn không chém đứt được người anh.
Rốt cuộc thân xác anh mạnh đến mức nào…
“Sư huynh… cứu… tôi với…”
Mai Phượng Yến khó nhọc kêu lên.
Cô ta vừa dứt lời, Lâm Chính đã vung tay, ném mạnh cô ta về phía Huyết Trường Phong.
Toàn thân Huyết Trường Phong run lên, vội chìa tay ra đỡ.
Rầm!
Lực xung kích mạnh mẽ nhanh như chớp bao phủ toàn thân hắn.