Bộp!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay đột nhiên vươn ra, vững vàng nắm lấy lưỡi kiếm gãy sắp sửa đâm vào cơ thể hắn.
Lúc này, kiếm gãy chỉ cách tim anh ta chưa tới nửa ngón tay.
“Wow!”.
Tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc!
Vì cánh tay giữ lưỡi kiếm đó lại là tay của Lâm Chính!
“Cái gì?”.
Người của Tử Huyền Thiên sửng sốt.
Đương nhiên, người kinh ngạc nhất là Vệ Tân Kiếm!
“Anh đang làm gì vậy? Vì sao lại ngăn cản tôi?”, Vệ Tân Kiếm đột nhiên dùng sức, vẫn định tự sát, nhưng sức lực của anh ta không bằng Lâm Chính.
“Đồ đệ ngốc, sao phải như vậy?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Tôi quỳ trước anh dập đầu, dù đã tuân thủ lời hứa, nhưng lại làm mất thể diện của Tử Huyền Thiên. Hôm nay không chết, tôi còn mặt mũi nào sống trên đời này?”, Vệ Tân Kiếm cắn răng, căm phẫn nói.
“Sao? Làm đồ đệ của tôi rất mất mặt?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh cũng chỉ là đệ tử của người khác, có tư cách gì làm sư phụ tôi?”.
“Nhưng tôi đã thắng anh”, Lâm Chính nói. . truyện teen hay
Vệ Tân Kiếm cúi đầu, hai mắt đỏ như máu, lại không nói gì.
Lâm Chính đột nhiên phất tay, đánh rơi kiếm gãy trên mặt đất.
“Vệ Tân Kiếm! Tư tưởng của anh quá hạn hẹp. Anh phải biết trên đời này ai có thể làm thầy của ai, bất kể anh lớn tuổi thế nào, bất kể anh có thân phận gì, bất kể anh là ai! Thứ anh cần quan tâm hoặc để ý là người đó có chỗ nào đáng để anh học tập hay không! Lâm Chính tôi đã thắng anh, tôi có chỗ hơn anh, anh bái tôi làm thầy là anh đã được hời, được lợi! Anh lại muốn chết muốn sống, không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó…”, Vệ Tân Kiếm ngẩng đầu, hơi mê man.
“Cả đời Lâm Chính tôi có không biết bao nhiêu người thầy, có người quyền cao chức trọng, cũng có người thân phận thấp kém, nhưng bọn họ đều là tồn tại giống như bố mẹ ở trong lòng tôi! Chỉ cần bọn họ chịu dạy, tôi chịu học, tôi sẵn sàng bái làm thầy!”, Lâm Chính lại nói.
Vệ Tân Kiếm nhìn ngơ ngác, có phần hoang mang.
Lâm Chính nói đúng, nghe có vẻ đúng là như vậy.
Vệ Tân Kiếm rất muốn phản bác, nhưng không tìm được lời nào để nói.
Lâm Chính lại nói: “Nếu anh đã muốn tự sát thì tôi sẽ không ngăn cản anh! Nhưng anh là đồ đệ của tôi, chuyện này anh cũng đã thừa nhận, nên nếu anh chết thì đừng chết trước mặt tôi. Nếu không tức là anh đang sỉ nhục bề trên, không biết tôn sư trọng đạo, chuyện này tôi không thể tha thứ!”.
“Tôi… Tôi…”, Vệ Tân Kiếm há miệng, không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính quát lên: “Nghe rõ chưa?”.
Giọng nói anh vô cùng sắc bén!
Vệ Tân Kiếm giật mình, vội vàng cúi đầu, hoảng sợ nói: “Đồ đệ… Đồ đệ đã rõ!”.
“Nếu đã rõ thì cút về đi!”, Lâm Chính lại quát.