Keng!
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, giáng từ trên xuống, chặn thanh kiếm đang đâm tới của Thịnh Siêu.
Trong chớp mắt, kiếm của Thịnh Siêu bị gãy làm đôi.
“Hả?”.
Thịnh Siêu kinh hãi.
“Thịnh Siêu, cẩn thận!”.
Tiếng la hét vang lên.
Thịnh Siêu ngẩng phắt đầu lên, mới phát hiện Lâm Chính không biết từ lúc nào đã phá được thế tấn công của Huyết Trường Phong và Mai Phượng Yến, đang đứng trước mặt anh ta…
Cả đời này Thịnh Siêu chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như ngày hôm nay.
Anh ta trợn tròn hai mắt, ngây ra nhìn người trước mặt mình, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không còn khả năng suy nghĩ.
Vù!
Lâm Chính tung một cú đấm đánh tới.
Rõ ràng là một cú đấm bình thường, nhưng lúc này lại mang theo khí thế dời non lấp bể.
Thịnh Siêu vội vàng giơ hai cánh tay lên đỡ.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Sau đó, hai cánh tay của Thịnh Siêu lập tức bị gãy, vẹo một góc 90 độ ra ngoài, còn anh ta cũng bị đấm bay đi, va vào một chiếc bục cao ở gần đó.
Chiếc bục cao lập tức tan tành.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết vang thấu trời xanh.
Thịnh Siêu lăn lộn dưới đất, cơn đau dữ dội ở cánh tay khiến anh ta không thể đứng thẳng người, muốn ngất xỉu tại chỗ.
“Sư huynh!”.
“Thịnh sư huynh!”.
Mọi người xung quanh kêu lên.
Đám trưởng lão thì tỏ vẻ kinh hãi.
Mai Phượng Yến cảm thấy da đầu tê dại, hoảng hốt vô cùng, nhưng không còn đường lui, chỉ đành cắn răng tiếp tục vung kiếm lên.
Nhưng lần này Lâm Chính cũng không nương tay nữa, châm bạc lóe lên, va chạm mạnh với kiếm của Mai Phượng Yến.
Keng!
Keng!
Keng!
Keng!
…