Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính rơi vào trầm mặc.

Dịch Tiên Thiên nhìn Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.

Thật ra Lâm Chính hiểu rõ tâm tư của Dịch Tiên Thiên.

Đến lúc này rồi, ông ta và Lâm Chính đã đứng trên cùng một chiếc thuyền. Ông ta đã bán đứng Bạch Họa Thủy, tuyệt đối không thể khai ra Lâm Chính, nếu không sẽ chết không chỗ chôn thân.

Nếu đã lựa chọn đứng về phía Lâm Chính, đương nhiên ông ta phải suy nghĩ cho Lâm Chính.

Nhưng rõ ràng ông ta không ý thức được, một khi chuyện này thất bại, hậu quả sẽ đáng sợ đến mức nào.

Bạch Họa Thủy đặt sách trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm, dường như cũng đang chờ đợi quyết định của anh.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Nếu đã có cơ hội đó thì đương nhiên phải nắm bắt thật tốt!”.

“Cậu Lâm đồng ý rồi sao? Tốt quá, chúng ta lên kế hoạch luôn đi, tôi sẽ nghĩ cách kéo cậu vào Thương Minh!”, Dịch Tiên Thiên mừng rỡ, vội nói.

“Tôi không vào Thương Minh”, Lâm Chính lập tức lắc đầu.

“Không vào Thương Minh?”.

Dịch Tiên Thiên sửng sốt: “Không vào Thương Minh thì làm sao thao túng Thương Minh? Cậu Lâm, bây giờ Thương Minh không có chủ, Hoa An và ông Đồng đấu đá nhau, vừa khéo tôi có thể kéo cậu vào, sau đó để cậu lập chút công lao, xây dựng uy tín. Đợi bọn họ đều tổn thất nặng nề, cậu lại ra tay giải quyết bọn họ, thuận lợi ngồi lên vị trí minh chủ. Nếu cậu không vào Thương Minh, mọi thứ đều chỉ là nói suông”.

“Không phải còn ông đó sao?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Tôi?”, Dịch Tiên Thiên sững sờ.

“Đúng!”.

Lâm Chính lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, đốt một điếu, mỉm cười nói: “Có ông là đủ rồi. Tôi sẽ dốc toàn bộ nhân lực, tài lực của Dương Hoa trợ giúp ông lên vị trí minh chủ!”.

“Hả?”, Dịch Tiên Thiên ngây người, một lúc lâu sau vội vàng xua tay: “Không được không được! Cậu Lâm! Chuyện này tuyệt đối không được! Dịch Tiên Thiên tôi có tài đức gì mà dám nhắm tới chức vị minh chủ? Tôi không ngồi được đâu”.

“Tôi nói ông có thể thì là ông có thể, không cần lo. Ông chỉ cần ngồi lên đó theo lời tôi, những cái khác ông không cần phải lo lắng”, Lâm Chính cười nói.

Dịch Tiên Thiên há miệng, hãy còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính lập tức giơ tay tỏ ý ông ta không cần nói nhiều nữa.

“Cứ quyết định như vậy, ông về đi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với ông sau”.

“Hả… Được…”.

Dịch Tiên Thiên không biết làm thế nào, chỉ có thể nhắm mắt làm liều quay người rời đi.

Dịch Tiên Thiên vừa đi, Bạch Họa Thủy đã lên tiếng.

“Thần y Lâm, tên Dịch Tiên Thiên này không biết trời cao đất dày, muốn tự tìm đường chết, lẽ nào cậu cũng muốn chết cùng ông ta?”, Bạch Họa Thủy lạnh giọng.

“Bà đang chỉ chuyện minh chủ sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Cậu phải biết Thương Minh là do đại hội nâng đỡ. Tuy đại hội để Thương Minh tự phát triển, nhưng không có nghĩa người ngoài có thể tùy tiện làm loạn. Nếu Thương Minh thật sự loạn đến mức không thể dàn xếp, đại hội nhất định sẽ can thiệp. Đến lúc đó, chỉ cần bọn họ điều tra, chuyện của cậu chắc chắn sẽ bại lộ. Lúc đó, không chỉ một mình thần y Lâm cậu phải chết, mà toàn bộ Dương Hoa đều sẽ hủy diệt vì quyết định ngu xuẩn của cậu, sẽ có vô số người vì cậu mà hi sinh! Cậu hiểu không?”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK