“Chắc là hai người ấy nhỉ?”.
Không ai tin, tiếng giễu cợt và châm chọc không ngừng vang lên.
Tô Nhu lộ vẻ túng quẫn, âm thầm kéo tay áo Lâm Chính, khẽ nói: “Lâm Chính, chúng ta mau đi thôi”.
“Đi? Ha, muộn rồi, video chỉnh sửa xong chưa? Chỉnh sửa xong rồi thì đăng lên cho tôi”, Hòa Dã cười khẩy.
“Vâng thưa anh”, nhân viên trong đội cầm điện thoại thao tác, sau đó cười nói: “Video qua kiểm duyệt rồi! Bên đó sẽ không làm gắt với video của anh!”.
“Chứ sao”.
Hòa Dã nheo mắt nhìn Lâm Chính và Tô Nhu: “Các người tin không? Một phút nữa, ảnh của hai người sẽ lan truyền khắp mạng xã hội, ba phút sau, các người sẽ bắt đầu bị người người mắng chửi, năm phút sau điện thoại của mấy người sẽ bị gọi cháy máy. Mười phút sau, tất cả tin tức của các người, thậm chí là tin tức về bố mẹ anh chị em ruột các người đều sẽ bị đăng lên khắp mạng xã hội! Từ hôm nay trở đi, các người sẽ không còn sống những ngày tháng bình yên được nữa! Đây chính là kết cục của việc đối đầu với tôi!”.
Tô Nhu nghe vậy thì toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu thật là vậy, không phải một người sống sờ sờ sẽ bị hủy hoại hay sao…
“Đúng là đáng sợ! Tiểu Nhu, chúng ta đi trước đi, đổi chỗ khác ăn”, Lâm Chính nói, chuẩn bị kéo Tô Nhu tìm nhà hàng khác ăn.
Nhưng người đứng xem ở bên ngoài chặn hai người lại.
“Đi à? Các người đã ăn chực lại còn đánh người mà muốn chuồn đi như vậy? Nằm mơ!”.
“Bắt bọn họ lại, giao cho cảnh sát!”.
“Đúng, bắt bọn họ lại!”.
“Không được để bọn họ chạy!”.
Người xung quanh tràn đầy căm phẫn, nhao nhao hò hét.
Tô Nhu hoảng hốt, không biết nên làm thế nào.
Cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này.
Hòa Dã nheo mắt cười khẩy, thoải mái thưởng thức vẻ mặt hai người họ.
Điều làm hắn hoang mang là phản ứng của Tô Nhu hoàn toàn bình htường, nhưng sao vẻ mặt của người đàn ông kia lại bình thản như vậy, hoàn toàn không hoảng loạn…
Mặc kệ, cứ để những nhân vật quần chúng đầy phấn khích này bắt bọn họ giao cho cảnh sát vậy, thuận tiện quay video, kiếm một đợt “năng lượng tích cực”.
Hòa Dã âm thầm tính toán, đang định nói nhân viên của mình chuẩn bị hành động.
Đúng lúc đó, một nhóm người chạy vào, tách đám đông đang đứng xem ra.
“Tránh ra, tránh ra!”.
“Các người là ai?”.
“Bớt nhiều lời, tránh ra hết cho tôi!”.
Giọng nói mất kiên nhẫn vang lên. Đám đông bị tách ra, sau đó một vài người nam nữ mặc vest đi tới. Ông lão tóc bạc dẫn đầu nhóm người khom lưng trước Lâm Chính.
“Cậu Lâm, tôi là Trần Khánh Tường, CEO của Quân Thịnh. Tôi đã biết sự việc, do chúng tôi tiếp đón không chu đáo đã xúc phạm đến cậu Lâm, mong cậu Lâm rộng lòng tha thứ cho chúng tôi!”.
Cảnh này vừa xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc.