“Cậu ta có thể là ai được chứ?”
Đám đông ngỡ ngàng, không dám tin.
Những người tới sau còn không hiểu mô tê gì. Gia chủ nhà họ Lâm cũng chỉ vừa mới biết.
“Người nhà họ Lâm sao? Không nhầm đó chứ?”, giọng nói kỳ bí lại vang lên.
“Không thể nhầm được! Người đó đã thừa nhận rằng cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, hơn nữa còn dùng máu của mình để kích hoạt cửa của vùng cấm địa. Nếu không phải là người nhà họ Lâm thì có thể là ai được chứ?”, người đàn ông mặc áo bào nói.
Cả hiện trường sôi lên sùng sục. Không ai dám tin một người có võ công khủng khiếp như vậy lại là người nhà họ Lâm. Hơn nữa…cậu ta còn quá trẻ.
“Lâm Diệp thấy thế nào?”, gia chủ thản nhiên hỏi.
“Bẩm gia chủ, Lâm Diệp cho rằng việc quan trọng lúc này không phải là truy cứu món đồ đã mất mà là làm rõ thân phận của kẻ trộm. Nếu có thể điều tra ra được thân phận của cậu ta, triệu hồi về nhà họ Lâm thì với thực lực của người này mà tham gia đại hội chắc chắn sẽ làm mưa làm gió cho xem. Cậu ta nằm trong top 5 thiên kiêu là cái chắc. Chúng ta muốn xưng vương thì chắc chắn cần có người này”, người đàn ông mặc áo bào đỏ chắp tay nói.
“Có thể khuyên được người này quay về không?”
“Dù thế nào thì cũng phải thử ạ”.
“Vậy được, chuyện nào giao cho Lâm Diệp, mau đi điều tra đi! Nhất định phải đưa cậu ta về nhà họ Lâm, dù cần bất kỳ điều kiện gì”, gia chủ nói giọng khàn khàn.
“Gia chủ?”, ‘tiên sinh’ tỏ ra không vui.
“Nhớ kỹ, yêu nghiệt vô song luôn mạnh hơn vật chất tầm thường. Giờ đối với nhà họ Lâm quan trọng nhất là đại hội, chỉ cần có lợi cho chúng ta thì chúng ta phải trả giá một chút cũng không sao”.
“Tuân lệnh!”
Hắc Ngọc Thiên đưa người của mình rời khỏi Yên Kinh một cách an toàn. Không phải nhà họ Lâm cố ý tha cho họ mà là không nhận được mệnh lệnh từ gia chủ nên họ không dám đuổi theo.
Vì nhà họ Lâm thấy rằng nhà họ Hắc và người đeo mặt nạ kia có liên hệ với nhau. Người đeo mặt nạ đã rời đi, nếu truy sát Hắc Ngọc Thiên mà chạm mặt với người đeo mặt nạ thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Đối với nhà họ Hắc thì nhà họ Lâm không cần bận tâm nhiều. Vì dù sao người đeo mặt nạ chắc là có quan hệ khá mật thiết với nhà họ Hắc.
Thế là nhà họ Lâm cử không ít người tới thành phố Thương Loan với ý đồ điều tra ra cho bằng được yêu nghiệt tuyệt thế của nhà họ Lâm. Đương nhiên lần đầu tiên sau mấy chục năm họ đã phải lật toàn bộ hồ sơ ra để điều tra.
“Gần 30 năm qua, nhà họ Lâm đã đuổi không biết bao nhiêu đệ tử. Con số lên tới hàng trăm người, trong đó phần lớn là phạm giới, còn một số lượng nhỏ là vì lợi ích, phản bội gia tộc nên bị đuổi đi. Những người này có người đã chết, có người còn sống, trước mắt thì đều có thể điều tra được thông tin của họ”, trong lầu các, một người đàn ông đang lật từng tập hồ sơ trên bàn.
Để đảm bảo những thông tin cơ mật của nhà họ Lâm không bị lộ ra ngoài thì rất nhiều các dữ liệu đều được khóa chặt trong tòa lầu này.
Nhà họ Lâm không sử dụng máy tính. Bọn họ thấy, những thông tin cơ mật này mà lưu vào trong máy tính thì sẽ cực kỳ không an toàn.
“Những người bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm…có ai có thiên tài ưu việt chứ?”, giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên từ chiếc ghế.
“Có nhiều, nhưng đều chưa đạt tới mức yêu nghiệt”.