Thủ đoạn kinh khủng như này, ai sống nổi chứ?
“Được rồi giáo chủ, gọi người vào thu dọn đi! Phun ít nước là chỗ sương độc này sẽ tan ra thôi”, trưởng lão Sở cười nói.
Văn Mạt Tâm gật đầu, vung tay.
Nhưng đúng lúc này, từ trong làn sương màu tím đột nhiên truyền ra giọng nói.
“Sao vậy? Thủ đoạn của bà chỉ có thế thôi à?”
Vừa dứt lời, nơi đây lập tức lặng yên phăng phắc.
Mọi người vội vàng nhìn qua chỗ làn sương màu tím, chỉ thấy trong làn sương có một bóng người mơ hồ đi qua.
“Là giả đúng không”, có một vị khách run rẩy nói.
“Không… không thể nào… chắc chắn không thể…”, Văn Hải ngồi phịch xuống đất co ro.
“Hắn là ác quỷ sao?”, Hoắc Ngạo cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
Hoắc Kiến Quốc trợn tròn mắt, không nói nên lời.
Khí độc như này mà cũng không giết được Lâm Chính sao?
“Nếu cậu ấy chịu nhẫn nhịn, Hoa Quốc mấy chục năm sau sẽ là thời đại của cậu ấy!”, Dược Vương cảm khái nói.
Liễu Như Thi không kìm được nhìn bà nội mình.
Cô rất ít khi nghe thấy bà nội đánh giá người khác, càng chưa từng nghe thấy bà nội đánh giá cao một người như này…
Còn về trưởng lão Sở và Văn Mạt Tâm đã sớm bị cảnh tượng này dọa sợ rồi.
“Không… không thể nào… chuyện này nhất định là giả! Trong tình huống này tên thần y kia sao sống được? Đây nhất định là giả!”, nụ cười trên mặt trưởng lão Sở biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Bà ta biết loại khí độc mình nghiên cứu kinh khủng nhường nào. Đây là vũ khí hóa học thật sự, có thể dễ dàng ăn mòn sắt thép, đừng nói là con người, cho dù là một cái xe tăng thì cũng sẽ bị ăn mòn trong chớp mắt.
Người này sao có thể sống sót trong loại khí độc này được.
Trưởng lão Sở không dám tin đây là thật.
Mà khi người đó đi ra khỏi làn khí độc, anh vẫn chẳng bị sao cả.
Đây chính là Lâm Chính.
Khi nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Chính, trưởng lão Sở không thể đứng vững nổi.
Anh không hề bị sao!
Đúng vậy!
Trên người Lâm Chính không hề có bất kỳ vết thương nào!
Thậm chí quần áo còn không hề bị tổn hại!
Dường như khí độc với anh mà nói chỉ là làn khói mà thôi!
“Chuyện gì thế này?”, Văn Mạt Tâm nhíu mày.
“Cậu… cậu… cậu làm thế nào? Cậu đã làm gì?”, trưởng lão Sở chỉ vào Lâm Chính, run rẩy hỏi.
“Tôi chẳng làm gì. Chỉ rắc chút bột lên người”, Lâm Chính tùy ý hất tay, vứt một chiếc bình xuống đất.