“Tất cả đều là báo cáo liên quan tới chiến tích của ông ta. Trong đó có hai phần báo cáo nói về cuộc đấu quyết giữa Chiêm Nhất Đao và kiếm thần Bắc Hải, Cửu Phật Thần Tăng. Hai người kia cũng là những kẻ tuyệt đỉnh nhưng đều bị Chiêm Nhất Đao đánh bại. Không chỉ có vậy, tớii cả người được coi là đệ nhất võ đạo khi đó cũng không phải là đối thủ của ông ta. Tuy nhiên thông tin này không được công bố ra bên ngoài. Chiêm Nhất Đao khiêu chiến tứ phương và là một kẻ bất bại. Thực lực của ông ta đã vượt qua cả kiếm thần Bắc Hải, Cửu Phật Thần Tăng rồi. Một võ giả như thế, giờ có thể làm việc cho giáo chủ thì chẳng phải là một chuyện vui hay sao?”
Nguyên Tinh bật cười, vô cùng hào hứng.
“Hóa ra ông ta lợi hại như vậy à? Nếu đã vậy thì Nguyên Tinh này, nếu ông và ông ta đấu với nhau, ai sẽ thắng?”
“Giáo chủ đang đùa sao? Nguyên Tinh sao có thể so được với thần đao chứ. Sợ rằng ngay cả thần kiếm Bắc Hải đứng đây thì tôi cũng chưa đấu lại được nữa là”, Nguyên Tinh nói giọng chua chát.
“Ông ta mạnh vậy cơ à?”
“Đó là chiến tích của mấy chục năm trước đấy, có thể bây giờ…ông ta còn mạnh hơn cả như thế nữa”.
“So với tôi thì thế nào??”, Lâm Chính giơ 33 giọt Lạc Linh Huyết ra.
Nguyên Tinh trố tròn mắt. Ông ta hết hồn nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lắc đầu: “Tôi không biết…nhưng tôi cảm thấy khả năng thắng của Chiêm Nhất Đao sẽ lớn hơn.
“Ồ? Ông ta có thể chống lại được sức mạnh của 33 giọt Lạc Linh Huyết cơ à?”, Lâm Chính cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Có thể không chống được, nhưng…nếu ông ta ra đòn sát phạt thì cậu cảm thấy cánh tay này của cậu có thể giữ được hay không?”, Nguyên Tinh nghiêm túc nói: “Đao của thần đao, có lẽ có tốc độ nhanh nhất trong cả thiên hạ. Chỉ sợ rằng cậu vẫn chưa kịp kích hoạt sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì cánh tay của cậu đã bị chặt đứt mất rồi”.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn gật đầu. Nếu đúng là như vậy thì ông ta đúng là một vật báu.
“Cung cấp những loại thuốc tốt nhất để giúp ông ta hồi phục”, Lâm Chính nói.
“Vâng,có điều giáo chủ…vẫn còn một điểm tôi cần nhắc nhở”.
“Điều gì?”
“Kiểm soát người này như thế nào đây?”, Nguyên Tinh thận trọng nói.
Thực lực của Chiêm Nhất Đao mạnh như vậy. Nếu như không thể kiểm soát được ông ta thì khác gì nuôi ong tay áo. Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Không cần kiểm soát. Ông ta đã nói là sẽ trung thành với tôi thì nhất định sẽ trung thành”.
“Tại sao giáo chủ lại tự tin như vậy chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nhưng không trả lời.
Đúng lúc này…
Rầm…Cánh cửa của học viện vang lên tiếng động rầm rầm.
Ngay sau đó một lượng lớn nhà báo hô vang. Hai người giật mình, thấy Long Thủ đang tất bật chạy tới.
“Thầy ơi xảy ra chuyện rồi. Có người xông vào học viện, đòi khai sát giới”, Long Thủ tái mặt.
“Cái gì?”, Lâm Chính vội vàng lao ra.
Lúc này, trước cửa học viện đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Bảo vệ đã kịp có mặt giải tán đám đông.
Một người đàn ông đeo kính đen, mặc áo gió đứng ngay trước cửa. Người này vừa hút thuốc vừa chém những người xung quanh. Con dao dài trong tay người này nhuốm đẫm máu tươi, vài người ngã gục ra đất, cũng không biết là sống hay chết.