“Tử Huyền Thiên tép riu mà cũng dám huênh hoang ở thiên cung Trường Sinh à?”.
“Cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của chúng ta đi!”.
“Đánh!”.
“Đánh!”.
“Đánh!”.
…
Tiếng hô không dứt.
Tam tôn trưởng thấy thế, nắm tay siết chặt, chỉ có thể cắn răng đáp: “Ông muốn đánh thế nào?”.
“Ha ha, đơn giản! Hai bên chúng ta tôi phái vài đệ tử, ông phái vài đệ tử, dùng y võ làm cơ sở tiến hành chiến đấu ở đây. Nếu đệ tử bên tôi không ai có thể chiến đấu, chúng tôi thất bại thì sẽ không hỏi tới “Thần Ngạo Tập” của thiên cung ông nữa. Nếu thiên cung các ông không ai có thể chiến thắng các đệ tử của tôi thì các ông phải giao ra Thần Ngạo Tập!”, Chấn Hám Sơn cười nhạt, nói.
Vừa dứt lời, tất cả ồ lên.
“Các người chỉ có hai mươi mấy người lại dám đấu với bao nhiêu người chúng tôi như vậy?”.
“Các người muốn chết sao?”.
“Thiên cung chúng tôi có muôn vàn thành viên, đứng đây để các người chém cũng mệt chết các người!”.
“Tưởng người của thiên cung Trường Sinh chúng tôi là lợn hay sao?”.
Các đệ tử phẫn nộ gào lên, tràn đầy căm phẫn, ai nấy dâng tràn ý chí chiến đấu, chỉ muốn xông lên đánh nhau với bên kia ngay lập tức.
Nhưng các tôn trưởng và điện chủ của thiên cung lại vô cùng lo lắng.
“Chấn Hám Sơn không phải kẻ ngốc, chỉ dựa vào số đệ tử đó mà có thể đánh bại tất cả đệ tử của thiên cung Trường Sinh chúng ta? Chuyện này là không thể, chắc chắn bọn họ có mưu kế gì đó. Tam tôn trưởng, phải cẩn thận!”, Ngũ tôn trưởng đi tới, khẽ giọng nói.
“Ngũ tôn trưởng nói không sai! Tam tôn trưởng, chúng ta tranh cãi với bọn họ làm gì, đuổi bọn họ đi là được. Bọn họ ít người, không gây ra được sóng gió gì”, Trịnh Thông Viễn cũng đi tới, lên tiếng.
“Đuổi đi? Bây giờ dân ý là lực chiến! Nếu tôi đuổi bọn họ đi có nghĩa chúng ta sợ bọn họ, chúng ta sẽ mất lòng dân, làm vậy sao được?”, Tam tôn trưởng bực dọc nói.
“Vậy ý của tôn trưởng là…”.
“Nếu phải chiến thì cứ chiến thôi, thiên cung có nhiều đệ tử như vậy, không lý nào lại sợ hai mươi mấy người bọn họ! Trịnh Thông Viễn, để đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện các ông lên trước, dò xem nội tình của bọn họ!”, Tam tôn trưởng hạ giọng nói.
“Được!”.
Trịnh Thông Viễn gật đầu, nghiêng đầu sang: “Miêu A Mao!”.
“Có đệ tử!”, đệ tử tên Miêu A Mao lập tức bước ra khỏi đám đông.
“So tài giao lưu với những người bạn từ Tử Huyền Thiên một chút!”.
“Vâng, sư phụ!”.
Miêu A Mao lập tức nhảy vọt lên bãi đất trống ở giữa, chắp tay với đám người Tử Huyền Thiên: “Các vị, xin chỉ giáo!”.
“A Nhàn! Con lên đi!”, Chấn Hám Sơn lên tiếng.
“Binh tôm tướng tép!”.
Một cô gái tóc ngắn đi ra khỏi hàng, đến trước trận, miệng phát ra tiếng hừ khinh thường.