Ông ta trong căn phòng tối om. Lúc này, trong căn phòng còn có không ít những nhân vật nòng cốt của võ quán Mãn Thị. Mãn Phúc Tây bị trói hai tay ở trên giường. Bên cạnh là một người đàn ông đang cầm đao trong tay.
Mãn Phúc Tây điên cuồng giãy giụa và gào lên: “Bố! Đừng! Bố tha cho con! Bố! Con xin bố hãy cho con một cơ hội. Con là con của bố mà”.
Thế nhưng Mãn Thương Hải mặc kệ. Người đứng bên cạnh cầm điện thoại tới.
“Cậu Lâm…”, Mãn Thương Hải run rẩy.
“Chân của con trai ông tôi không cần nữa, giữ lại đi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Dứt lời, Mãn Thương Hải kích động đứng bật dậy.
“Cậu Lâm, cậu nói thật sao?”, Mãn Thương Hải nuốt nước bọt.
Ông ta cũng làm bố mà, sao nỡ nhìn thấy còn mình trở thành kẻ tàn phế chứ. Nhưng nếu không làm theo thì chẳng khác gì tự tay chôn sống cả nhà họ Mãn. Ông ta là quán chủ, bên nào nặng, bên nào nhẹ chẳng lẽ lại không rõ?
Ông ta vốn đã tuyệt vọng, thế nhưng lời nói của Lâm Chính đã giúp ông ta lấy lại hi vọng.
“Giúp tôi một việc”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cậu Lâm cứ dặn dò, bất luận là gì, dù nhà họ Mãn có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng thì tôi cũng sẽ làm”, Mãn Thương Hải lên tiếng.
“Giám sát nhất cử nhất động của nhà họ Lâm cho tôi, dù có bất kỳ thông tin gì cũng phải lập tức báo cho tôi”.
“Giám sát nhà họ Lâm sao?”, Mãn Thương Hải hít một hơi thật sâu.
“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính chau mày.
Mãn Thương Hải run rẩy, vội vàng lắc đầu: “Không…không có vấn đề gì ạ. Hoàn toàn không có vấn đề gì”.
“Không có vấn đề gì thì tốt, tôi đợi thông tin của ông”.
Nói xong, Lâm Chính tắt máy. Mãn Thương Hải bỏ điện thoại xuống, thở dài.
“Chủ quản, sao thế ạ?”, người đứng bên cạnh vội vàng hỏi.
“Thả Phúc Tây ra”, Mãn Thương Hải mệt nhọc nói.
“Người đó không cần chân của Phúc Tây nữa sao?”, mọi người cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Không cần nữa…có điều, cậu ta muốn tôi làm một chuyện khác còn khó hơn lên trời nữa…”
“Chuyện gì ạ?”
“Giám sát nhà họ Lâm”, Mãn Thương Hải khàn giọng nói.
“Cái gì?”, những người xung quanh nghe thấy thì như sét đánh ngang tai, hoàn toàn không dám tin.
“Gia chủ, điều này…không được đâu, nhà họ Lâm mạnh như vậy, cả cái Yên Kinh này đều nằm trong tầm ngắm của họ, chúng ta nếu theo dõi mà để họ biết thì sẽ chỉ rước thêm họa vào thân thôi”, một người đàn ông của nhà họ Mãn cuống lên nói.
“Nhưng tới nước này rồi, tôi còn có lựa chọn nào khác sao?”, Mãn Thương Hải nghiến rằng: “Lập tức sắp xếp người. Nhớ kỹ, phải dùng những người tinh nhuệ nhất của nhà họ Mãn, không được phép để nhà họ Lâm phát hiện, nếu không…Yên Kinh sẽ không còn võ quán Mãn Thị nữa đâu…”
Mọi người nghe thấy vậy thì tối sầm mặt.