“Hừ, yên tâm, di chứng của Ngũ Hành Thông Hồn Châm đã được tôi xử lý một cách hoàn hảo, mọi người không cần lo lắng, phải mau chóng giải quyết người này. Nếu để cậu ta tiếp tục hấp thu sức mạnh của máu dưới mặt đất, cậu ta sẽ trở nên mạnh hơn. Lý do tôi bảo các đệ tử rút lui cũng là vì không muốn để bọn họ hi sinh vô ích, cung cấp nhiều máu cho kẻ này hấp thu”, Mạc Tâm cung chủ lạnh lùng nói.
Bọn họ gật đầu, chắp tay: “Vâng, cung chủ”.
“Hãy xem tôi giết cậu ta!”.
Mạc Tâm cung chủ quát lớn, đột nhiên mở to mắt, người nhảy vọt lên cao, lao bổ về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nâng mắt nhìn sang.
Mạc Tâm cung chủ giơ cao hai cánh tay, toàn thân phóng ra đại khí đáng sợ không gì sánh kịp. Luồng đại khí đó ngưng tụ thành một quả cầu khổng lồ ngay phía trên bà ta. Theo động tác của Mạc Tâm, quả cầu khí kình to lớn đó hung hăng đè xuống chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính lạnh lùng phất tay.
Ầm!
Quả cầu tròn rơi xuống, bị khí kình từ cánh tay Lâm Chính tung ra đánh tan.
Khi quả cầu nứt vỡ lập tức tuôn ra muôn vàn châm khí, giống như châu chấu tấn công về phía Lâm Chính.
Mình đồng da sắt của Lâm Chính sao có thể bị châm khí phá thủng?
Keng! Keng! Keng! Keng…
Châm khí vô cùng dày đặc, giống như mưa bão rơi lên mái ngói, vang lên tiếng va chạm to rõ, nhưng có thế nào cũng không thể đâm vào da thịt Lâm Chính.
Thậm chí sau khi đâm lên da thịt của Lâm Chính, châm khí đó còn nổ tung, hóa thành khí trở lại.
Nhìn thấy cảnh đó, nhiều người đã lộ vẻ tuyệt vọng.
Ngay cả người của Cô Phong cũng không tin nổi.
“Chẳng lẽ… ngay cả Mạc Tâm cung chủ cũng không đối phó được người này?”.
“Rốt cuộc người này là ai?”.
“Thật đáng sợ!”.
Người của các thế tộc nhỏ giọng xì xào, âm thầm thảo luận.
“Phó minh chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, một người đi đến bên cạnh Nghiêm Tàng Hải, nhỏ giọng hỏi.
“Đừng vội, cứ quan sát thêm!”, Nghiêm Tàng Hải liếc nhìn những người dẫn đầu của các thế tộc khác, lạnh nhạt lên tiếng.
Rõ ràng ở đây, người muốn mạo hiểm vì Lạc Linh Huyết không chỉ có mình Nghiêm Tàng Hải.
E rằng trận chiến giữa cậu ta và cung chủ mới chỉ là món khai vị.
Đúng lúc đó, bọn họ ý thức được chuyện không ổn.
Số khí xung quanh Lâm Chính do châm khí tan thành không hề biến mất.
Chúng giống như một lớp áo lụa mỏng như sương, sau khi nổ ra vẫn che phủ quanh da dẻ của Lâm Chính, một lúc lâu không tan.
Nhìn thấy vậy, nhiều người cảm thấy kinh ngạc.