Ký túc xá hẳn là số 2#407, Giang Triệt còn chưa ra ngoài xác nhận qua, nhưng cảm thấy hẳn là mình không nhớ lầm.
Dùng hết thời gian nửa buổi tối cộng thêm một buổi sáng, y hiện tại đã chắc chắn, chính mình đã trở lại -- chuẩn xác mà nói, là sống lại.
Bởi vì sự tình thật sự quá mức không thể tưởng tượng nổi, suy nghĩ khó tránh khỏi còn có chút hỗn loạn và mơ hồ, giống như đối mặt với một tấm vé số, không dám chốc lát xem thử đến cùng có trúng hay không.
Đây là một căn phòng sinh viên dành cho tám người, giường ngủ là giường cặp, trên và dưới, chính giữa đặt mấy cái bàn học cũ ghép lại với nhau.
Trong bảy đứa bạn cùng phòng, có năm người ở đây, trong đó bốn người đang đánh 'xì lác', bài xì phé vang lên bôm bốp, còn lại một người bưng cốc tráng men màu trắng, đứng ở bên cạnh nhìn xem, thỉnh thoảng chỉ chỏ vài câu.
"Giang Triệt, đã tỉnh chưa? Nên rời giường ăn cơm trưa rồi."
Bạn cùng phòng của y là Trịnh Hân Phong, trên mặt dán đầy mấy tờ giấy trắng, chắc là chơi thua đó mà, quay đầu thổi một cái, bốp, hét một câu rõ to.
Trên cạnh giường bên tay phải, Giang Triệt trên người vẫn quấn chăn, nằm nghiêng người về phía sát tường.
Vách tường dán tờ giấy có in hình Trương Mẫn, như thế nào nhỉ, phía sau thì bị tróc vôi phía trước có đôi chút loang lổ, trên tường thì đủ loại chữ viết lộn xộn, có một số do các tiền bối lưu lại, cũng có một số... do Giang Triệt viết lên đó trong thời gian hơn hai năm qua.
Y vừa rồi đã cẩn thận tìm tòi hai lần, vẫn không tìm được mấy chữ - - tình yêu vĩnh viễn không mất đi, đây là tên của một bộ tiểu thuyết do Vương Sóc công bố vào năm 1989, vài năm sau, sẽ được Phùng Tiểu Cương quay thành phim.
Buổi tối ngày 19 tháng 1 năm 1992, thanh niên Giang Triệt mười tám tuổi, sẽ chảy nước mắt ngược xuôi, khóc một cách cực kỳ đạo đức giả rồi viết xuống mấy chữ này ở trên vách tường.
Lúc ấy bản thân y còn trẻ và non nớt đã từng cho rằng, mối tình đầu tuyên bố kết thúc ngay ngày hôm đó, chính là tình yêu cả đời của mình. Haix, cuộc sống mà, ai mà chả có mấy lần ấu trí như vậy.
Sau đó y mới phát hiện ý nghĩ lúc đó của mình có bao nhiêu vô tri và buồn cười, đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn, chuyện này ảnh hưởng đến y rất lớn, lớn đến mức y phải đưa ra một quyết định, mà quyết định đó, cải biến phương hướng cả đời của y sau này...
Đời người chính là như vậy, nguồn gốc của nhiều sự kiện lớn thường rất khó nhận ra vào thời điểm đó. Mà cái gọi là tính cách quyết định số phận, kỳ thật là ở giai đoạn trưởng thành của tính cách, rất nhiều người trong chúng ta, đều đưa ra quyết định quá mức quan trọng khi tính cách chưa kịp trưởng thành- ý là trẻ trâu.
Nếu hàng chữ còn chưa viết ra, như vậy, bạn học nữ gọi là Diệp Quỳnh Trăn kia, đúng hơn là bạn gái hai năm của y...
Muốn hố một chút không nhỉ? Ví dụ như đào sẵn một cái, sau đó đợi đến khi đối phương phát hiện, đã không liên quan đến chuyện của y nữa rồi.
Nghĩ đến việc hố người khác, đầu óc của Giang Triệt thoáng cái linh hoạt hơn, ngồi thẳng người dậy, chuẩn bị tìm bạn cùng phòng hỏi một chút, thời gian và ngày tháng cụ thể hiện tại.
Ngẩng đầu lên y mới phát hiện, thì ra phía sau cửa ký túc xá treo một quyển lịch, nhìn thì dày cộc nhưng đã bị xé nham nhở hết cả.
[Thứ sáu, ngày 17 tháng 1 năm 1992]
"Chỉ còn lại hai ngày?" Giang Triệt thầm nghĩ, có vẻ như cần nhanh chóng xử lý thôi.
Một người bạn cùng phòng đi tới, giơ tay 'tách' một phát, xé xuống hai tờ lịch, xoa vài vòng trong tay, ném vào thùng rác, nói thầm: "Hai ngày quên xé, nhìn qua quá giật mình, còn tưởng rằng bỏ học nửa ngày rồi nữa chứ."
[Chủ nhật, ngày 19 tháng 1 năm 1992]
Giang Triệt cả người đờ đẫn như dại ra, lẩm bẩm nói: "Con mợ nó, ngay hôm nay à...... Vừa sống lại đã bị đá thẳng vào đít rồi."
Đúng vậy, y hôm nay sẽ bị đá, bởi vì vị Diệp đồng học kia, đã xác định ở lại trường, mà Giang Triệt thì chưa xác định được gì cả.
"Phốc...... Làm sao vậy? Nằm cho tới trưa cũng không chịu lên tiếng, giờ lại đưa cái biểu tình đó ra, cậu không phải bị bệnh rồi chứ?"
Trong tay Trịnh Hân Phong còn cầm một lá bài, khuôn mặt dán đầy tờ giấy xuất hiện bên cạnh giường, ngẩng đầu lên, thổi phù vài hơi, mấy cọng giấy đong đưa như chuông gió, miệng bắt đầu 'phun ngọc'.
Giang Triệt vươn tay ra, kéo toàn bộ đống tờ giấy trên mặt cậu xuống... Khuôn mặt trẻ trung quen thuộc, mang theo hơi thở của thập niên 90-- thiệt không vậy cha, ngửi được mùi thập niên 80, vậy mùi 2xxx đâu, cho người ta ngửi xem.
Mọi thứ bất ngờ trở nên rõ ràng.
"Không có việc gì, cuối tuần mà, giờ tớ dậy rồi."
Giang Triệt cười cười, bắt đầu thay quần áo, đầu tiên là áo sơ mi trắng, sau đó là áo len màu đen, phía trên có hai đường hoa văn hình 'bánh quai chèo' xoắn chặt vào nhau, quần thì sao, trong ấn tượng của y hẳn là chiếc quần jean đầu tiên trong đời, để dành tiền mấy tháng mới mua được mà, nhưng mà màu sắc có chút hơi bạc.
"Không có việc gì là tốt rồi", Trịnh Hân Phong xoay người nói," Các cậu đều thấy rồi đấy, giấy trên mặt không phải tự tớ làm rụng. Quên đi, đã lấy xuống hết rồi, đánh xong ván này cũng nên đi ăn cơm...... Được rồi, có mười sáu điểm, cậu đã đủ điểm khui đâu."
Giang Triệt bò xuống giường, mang đôi giày thể thao vào, rót chút nước cuối cùng từ trong bình nước rồi uống, nhìn cái bình đựng nước bằng sắt tróc sơn loang lổ không kém gì bồn rửa bát mà chán hết muốn nói.
Không có nước nóng, dứt khoát hắn sẽ không mang chậu rửa mặt, đem khăn mặt đeo ở trên vai, cầm ly đánh răng trên tay, trực tiếp đi phòng đựng nước.
Đã đến giờ cơm, trong phòng đựng nước chỉ có một mình y, chả có ma nào khác.
Tách.
Hai tay hất mấy giọt nước máy lạnh như băng vào trên mặt, khí lạnh chui vào tận dưới da, làm cho người ta tỉnh táo và bình tĩnh hơn.
Giang Triệt mang theo ca nước đi tới trước một cái gương được dán bằng keo trên tường, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua.
Cái gương rất cũ nát, không ít chỗ sứt nẻ, ở giữa có một vết nứt nghiêng về một đêm, để toàn bộ khuôn mặt của y như chia làm 'hai nửa'.
Nhưng Giang Triệt vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, khuôn mặt mười tám tuổi của mình, giọt nước lạnh như lướt qua, cực kỳ sạch sẽ, rất thuần túy, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn, ngay cả cặp mắt cũng trong suốt, trên hàng lông mi dài điểm vài giọt nước, nhìn rất thanh thuần, tràn trề sức sống.
"Rất vui được gặp lại cậu", Giang Triệt nhìn gương mặt trong gương rồi cười cười, hàm răng trắng noãn, nụ cười sáng lạn, "Bây giờ là đầu năm 1992, cậu biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Điều này có nghĩa là, trên tay của cậu, tất cả đều là 'Vương tạc' (bom).
Hơn hai mươi năm sau sẽ có một người họ Lôi (Lôi Quân- CEO Xiaomi) nói: "Chỉ cần đứng ở đầu gió, heo cũng có thể bay lên. Are you OK?"
Bây giờ là đầu thập niên 90, một thời đại sắp thay đổi, khắp nơi đều là đầu gió, chỉ cần bạn đứng thẳng, là có thể bay lên.
Quả thật có rất nhiều người dường như không thể thành công trong thời đại này, không giải thích được mà cất cánh bay lên, đương nhiên, bạn tốt nhất không nên như con heo, bởi vì thời đại này cũng chôn vùi rất nhiều người, bao gồm rất nhiều người tưởng chừng nên thành công mới đúng.
Rất nhiều người đã trải qua thời đại này nhiều năm sau ngoái đầu nhìn lại, luôn luôn không khỏi cảm khái, chính mình lúc ấy quá mơ hồ quá ngu xuẩn, bỏ lỡ quá nhiều cơ hội.
Nhưng mà nhiều người đang sống trong thời điểm này, kỳ thật cũng không hiểu bản thân mình đang ở một thời đại như thế nào.
Chúng ta rất khó, thậm chí căn bản không có cách nào định nghĩa cái tốt hay cái xấu của một thời đại, bởi vì chúng ta gắn liền với nhau, giống như trên thực tế, đa số mọi người, đều không thể định nghĩa được đơn giản là người tốt hay người xấu.
Có người sau này thích coi mấy năm đầu thập niên 90 là chặng cuối của thời đại hồn nhiên đó.
Có người sau này hoài niệm rồi nói: "Khi đó bạn thích một người, không phải bởi vì anh ấy có nhà có xe, mà bởi vì buổi chiều hôm đó, ánh mặt trời rất sáng, anh ấy mặc một cái, áo sơ mi màu trắng tinh khôi."
Nhưng Vương Tiểu Ba nói: "Tất cả đều đang đi theo hướng thô tục và không thể đảo ngược."
Đây chính là thời đại đó đấy, hai mặt bị phân hóa, cắt đứt, đám người khác quan điểm với nhau, đứng ở hai bên đơn giản và hỗn loạn.
Một bên là thế giới mà công nhân truyền thống, nông dân, người dân nhỏ truyền thống. Bên kia, là giang hồ của tầng lớp mới nổi, nơi đó có côn đồ, lừa đảo, tinh anh, anh hùng, ông trùm và những tên khốn kiếp.
Giang Triệt đã từng mười tám tuổi, y còn trẻ, y còn hồn nhiên, mà hôm nay Giang Triệt đã trở về, mặc dù có một khuôn mặt trẻ trung thanh xuân như cũ, nhưng theo thời gian trôi qua và sự rèn luyện của cuộc đời, y thực sự đã không còn ngây thơ nữa.
"Giang Triệt, Giang Triệt phòng 407, Giang Triệt có ở đây không?"
Thời đại này, chỉ có cách gọi tên mới có thể liên lạc được với nhau, Giang Triệt bất ngờ nghe thấy giọng nói của cô, Diệp Quỳnh Trăn duyên dáng yêu kiều đứng ở dưới lầu, cô mặc một chiếc áo khoác trắng, đầu chải tóc đuôi ngựa, mặt đang ngước nhìn lên lầu.
Giang Triệt nhìn thoáng qua xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thời điểm này từ thần thái bình tĩnh tự nhiên cùng cử chỉ thong dong của cô, thật sự hoàn toàn nhìn không ra được, cô tới đây gặp y để nói chia tay, hơn nữa lý do rất trực tiếp, cũng không hề vòng vo.
Cả hai là học sinh trung học với nhau, trung học chuyên sư phạm, cho nên, cả hai còn có nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp.
Rất nhiều người về sau cũng không biết rằng, ở quốc gia này từng có một giai đoạn như vậy, học sinh trung học là sự tồn tại phi thường phi thường trâu bò, nhất là ở vùng nông thôn và các thành phố vừa và nhỏ, tầng lớp bình thường, cảm giác rất tự hào khi thi đậu trường trung học chuyên sư phạm, nó vượt xa chuyện thi đậu trung học trọng điểm.
Nhóm học sinh trung học tốt nghiệp khóa 92 của Giang Triệt, rất vừa vặn là nhóm cuối của giai đoạn này, sau đó tình thế bỗng nhiên biến hóa, chuyển biến bất ngờ, phần văn bằng trung học đã từng làm cho bọn họ kiêu ngạo này, sẽ mang đến cho bọn họ phiền toái vô cùng lớn trong công việc và cuộc sống sau này.
Đời này không thể ăn sự thiệt thòi này nữa, phải sống cả đời với tấm văn bằng trung chuyên chó má này. Còn nữa, đại học thế nào cũng phải đi xem thử một chút chứ nhỉ?
Tiếng kêu gọi bên dưới vẫn được tiếp tục.
Giang Triệt không vội lắm, trước tiên bớt chút thời gian suy nghĩ sơ lược về vấn đề thi đại học của y đã, không có đầu mối gì cả, sau đó mới trên đường về phòng ký túc xá dọn dẹp, nhìn qua hàng rào hành lang bên dưới, mỉm cười đáp lại một câu: "Đợi lát nữa tớ sẽ xuống!"