Có cảm kích, cũng có dự định hồi báo, nhưng bản năng thương nhân nhiều hơn, cho nên sẽ tính toán hợp lý hạn mức để hồi báo.
Bản năng càng muốn mua thêm giấy chứng nhận, bản thân đã có rất nhiều, lại muốn thu mua thêm rất nhiều, nhiều hơn một bộ cũng không ngại mình có quá nhiều...... Có chút hố bản thân và hố người khác, nhưng thắng ở chỗ đủ trực tiếp, đủ thẳng thắn và thành khẩn.
Không muốn tính toán quá nhiều với mình.
Đây chính là phán đoán sơ bộ mà vị đại phú hào trước mặt này đã để lại cho Giang Triệt.
Tóm lại là không thể chấn động, tản ra khí phách của vương bá, đối với thái độ như vậy của đối phương, Giang Triệt có thể tiếp nhận -- bản thân y là một dòng chảy ngược của thời đại hồn nhiên, Giang Triệt không có đạo lý yêu cầu người khác 'tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo' (Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân).
Hơn nữa quả thật chỉ là một chút gợi ý mà thôi, hắn tình cờ nhìn thấy Giang Triệt mua giấy chứng nhận, quan sát rồi sau đó đưa ra phán đoán, đó là bản lĩnh của chính hắn -- lúc ấy người nhìn thấy cũng không chỉ có một mình hắn.
Về phần sau khi hắn trở về, vì để hạ quyết tâm mà vận dụng bao nhiêu nhân mạch, tài nguyên để đi điều tra việc phân tích, lại là một câu chuyện khác.
Đối với đề tài này, Giang Triệt tạm thời không trực tiếp trả lời.
"Dương Lễ Xương." Hắn tự giới thiệu.
"Giang Triệt, chữ 'Triệt' trong chữ 'trong suốt' (nghĩa hán việt là thanh triệt)." Giang Triệt cười nói: "Dương đại ca không phải là Dương Bách Vạn trong truyền thuyết đấy chứ?"
Dương Lễ Xương cười nói, "Tôi cũng gần đây mới nghe nói đến cái tên này, giống như rất nổi danh, nhưng thật sự cái tên Bách Vạn này, khẳng định tôi có nhiều tiền hơn nhiều... Mặt khác tôi trước kia cũng không đụng vào thị trường cổ phiếu, lúc trước vì chuyện này còn đặc biệt mời tới một vị giáo sư kinh tế có tiếng từ Hong Kong, còn có một vị giáo sư chuyên gia tính toán."
Quả nhiên là như thế, mình biết mà.
"Bản thân Dương đại ca làm nghề gì?" Giang Triệt thuận miệng nói.
Dương Lễ Xương nhìn y một cái, cười vài tiếng, bình tĩnh nói ra: "Đầu cơ trục lợi."
Hắn không nói toạc ra, nhưng Giang Triệt cũng tự đoán được.
Người có tài phú kinh khủng ở thời đại này, bản thân có năng lực quan sát quá và phán đoán quá phi thường, tự nhận bậc cha chú có kinh nghiệm trong gia tộc, thói quen làm việc, cách ăn mặc khiêm tốn trước đó, bây giờ thể hiện khí chất kiêu hùng giang hồ, kèm theo là giọng nói, vân vân...
Trong lòng Giang Triệt 'lộp bộp', tên buôn lậu này, hơn nữa còn là con cá sấu cỡ lớn.
Hèn gì mà người ta nói đầu năm nay sao có thể giàu có như vậy -- mấy đời toàn làm cá sấu cỡ lớn.
Được rồi, có thể mượn chút gió, có thể tiếp xúc nhất định, nhưng cái đùi này không thể ôm vào, chiếc thuyền này không thể trèo lên... Giang Triệt trong lòng rất nhanh đã có quyết định.
Tuy nói tư bản đa số đều là nguồn gốc của tội ác, đầu thập niên 90 người dựa vào buôn lậu để kiếm được thùng vàng đầu tiên, thực tế có không ít, nhưng con cá sấu cỡ lớn trước mặt này không phải là người bình thường.
Hơn nữa, Giang Triệt có được trí nhớ khi trọng sinh, y không cần hoặc cũng không nên đi con đường mạo hiểm loại này.
Thân là người trọng sinh, còn dựa vào loại tà môn ngoại đạo có nguy hiểm lớn này để làm giàu, chưa kể về sau còn lưu lại tai họa ngầm? Não hết nếp nhăn rồi à. Vào đầu thập kỷ 1990, bạn không biết có bao nhiêu đại phú hào gặp rắc rối từ việc bị bỏ tù, và bao nhiêu người trốn ra nước ngoài đâu?
So với tài phú, mạng lưới quan hệ, thế lực của Dương Lễ Xương có thể mang đến trợ lực, Giang Triệt càng tin tưởng vào việc tiên tri và đầu óc của mình hơn, cũng để ý đến an toàn và ổn định hơn.
"Sao vậy?" Giang Triệt thất thần một hồi, Dương Lễ Xương bình thản thúc giục.
Hắn không ngờ Giang Triệt dựa trên những manh mối nhỏ lại đoán được nhiều như vậy, hơn nữa cũng giống như hắn, hắn đang thăm dò, đánh giá phân lượng của Giang Triệt để đưa ra phán đoán, xem thử có lôi kéo được không... Giang Triệt cũng tương tự như vậy?
Lúc đầu Giang Triệt cũng từng suy nghĩ, có nên để đối phương trả tiền để y cung cấp thông tin và đi chung trên một con thuyền không, nhưng hiện tại, Dương Lễ Xương đã bị loại.
Phần còn lại chỉ là một vụ buôn bán giao dịch được gói gọn trong bốn chữ giao tình bình thường, chỉ là một giao dịch kinh doanh bình thường.
"Tôi đang nghĩ, còn cách nào khác không." Giang Triệt cười khổ rồi nói.
"Ừm", Dương Lễ Xương gật gật đầu, nói theo, "Bất quá chuyên gia tính toán của tôi đã nói cho tôi biết một số liệu, căn cứ số liệu này để tính toán cho lần này, xem như lấy lần quay số đầu tiên làm chuẩn đi, anh bạn khi nãy ra giá với cậu bốn vạn một bộ, không tính là quá xấu...... Đương nhiên, tôi khẳng định sẽ cho cái giá cao hơn một chút."
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Trong đầu Giang Triệt đột nhiên 'ong' một tiếng, có lẽ y đã bắt được mấu chốt của vấn đề.
Vì sao giá cả hiện tại của giấy chứng nhận còn lâu mới đạt tới mức khủng bố như trong trí nhớ của y, nhưng lại được mọi người công nhận đây đã là giá cả hợp lý?
Bởi vì tất cả chúng đều được đo lường dựa trên ước tính dữ liệu từ lần quay số đầu tiên.
Vậy chẳng khác nào nói toẹt, sau ba lần quay số, sẽ có biến hóa rất lớn, mà những biến hóa đó sẽ thúc đẩy sự bùng nổ của giấy chứng nhận phát tài năm 1992, bùng nổ một cách triệt để, bùng nổ một cách cực kỳ điên cuồng.
Dưới tình huống ký ức tin tức cực kỳ mơ hồ, Giang Triệt lần đầu tiên chân chính làm rõ mạch suy nghĩ của mình.
Một khi đã như vậy, y đã nắm chắc trong tay, lần quay số đầu tiên cũng không có trọng yếu lắm, kiếm một khoản tiền là tốt rồi.
"Dương đại ca, là như vậy, tôi tạm thời vẫn là không muốn bán giấy chứng nhận, đồng thời tôi cũng không có ý định mượn tiền từ anh để vận hành... Tôi có một đề nghị, anh nghe một chút thử xem?"
Dương Lễ Xương gật đầu: "Nói nghe một chút."
"Tôi chuẩn bị đem số trúng thưởng lần này bán cho anh", Giang Triệt tính toán trong lòng một chút sau đó nói, "Căn cứ vào phương thức tính toán vừa rồi của Dương ca, tôi tính toán một chút, mỗi số trúng thưởng, 1.000 tệ... Anh vẫn có không gian lợi nhuận rất tốt."
Giang Triệt muốn bán cũng không phải là một tờ giấy chứng nhận nào đó, mà là cơ hội ký hợp đồng mua cổ phiếu nguyên thủy trong lần quay số này, sau đó tờ giấy chứng nhận kia vẫn là của y, còn có thể lần sau được quay số tiếp, lần sau nữa lại trúng thì lại bán.
Một tờ giấy chứng nhận nếu có vận may tốt, trong bốn lần quay số đều có cơ hội trúng mà.
"Coi như là một chủ ý, nhưng mà làm như vậy, tính ra cậu rất thua thiệt, bởi vì giấy chứng nhận tổng cộng chỉ có bốn lần quay số, quay một lần, nó liền giảm giá trị một lần...... Nếu muốn tính toán tỉ mỉ, cái được không bù đủ cái mất."
Giang Triệt chưa kịp trả lời.
Dương Lễ Xương lập tức lại hỏi: "Cậu lại cược, cược sau ba lần tình thế sẽ tốt hơn đúng không?"
Hắn thả chậm tốc độ khi nói, vừa nghĩ vừa nói: "Lấy gia thế của cậu, lúc ra giá vốn nên tính toán chi li từng chút mới đúng, nhưng cậu không có như vậy. Cậu quá tùy ý, một người nghèo đi đánh bạc, đối mặt với một số tiền lớn từng đó, lại hào phóng tùy ý như vậy, có bình thường không? Không bình thường, cho nên, cậu đối với việc sau ba lần quay số rất có lòng tin."
Nói xong, thời gian trầm mặc ngắn ngủi qua đi, trong ánh mắt Dương Lễ Xương lộ ra một tia thưởng thức.
"Thật con mẹ nó...... Thật nhạy bén!" Giang Triệt nở nụ cười không nói gì.
"Được, tôi đồng ý", Dương Lễ Xương nói, "Trên tay cậu có hai bộ đúng không?"
"Ba bộ...... Mấy ngày đó ở Thượng Hải kiếm tiền để mua thêm một bộ."
Ánh mắt Dương Lễ Xương một lần nữa lại biến hóa, tiếp tục rơi vào trầm mặc, ngón tay ở mặt bàn nhẹ nhàng gõ gõ vài tiếng, hắn ngẩng đầu lên, dứt khoát nói: "Mỗi suất mua được cổ phiếu giá 1.400 tệ, nhiều hơn 400 tệ, xem như hồi báo của tôi vì cậu đã cho gợi ý."
Xem ra mạng lưới quan hệ, tài nguyên, giáo sư kinh tế, chuyên gia tính toán của hắn lại phải bận rộn rồi – có vài người nhạy bén đến mức bạn không ngăn được đâu.
Được rồi, sự thật nếu Giang Triệt không có biểu hiện tiếp theo, việc hồi báo hợp lý này, chắc sẽ có mà thôi, nhưng có thể mỗi suất mua cổ phiếu được thêm 400 tệ hay không? Không ai biết.
"Cảm ơn." Giang Triệt nói cảm ơn, không tiếp lời nữa.
……
Ngày 2 tháng 3 năm 1992, giấy chứng nhận mua cổ phiếu 1992 ở Thượng Hải lần đầu tiên quay số, nó được truyền hình trực tiếp, tỷ lệ trúng thầu khoảng 10%.
Giang Triệt vận khí bình thường, 300 tờ giấy chứng nhận, trúng 32 tờ.
Làm xong các thủ tục liên quan vào ngày 03, lấy được tiền, cất 300 tờ giấy chứng nhận vào trong túi, Giang Triệt cẩn thận đổi một khách sạn khác.
Ban đêm nằm trên giường ôm lấy đống tiền, tưởng tượng đến niềm vui sướng của cha mẹ, kế hoạch tiếp theo của mình, y ngủ thiếp đi lúc nào không hay, ngủ ngon lành đến ba bốn giờ sáng, Giang Triệt bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, nhanh chóng ngồi dậy:
[Mẹ kiếp, mình có gần năm vạn tệ rồi...... Mình lại muốn về khách sạn để ngủ, rồi lại muốn về nhà...... Lúc ấy mình nên nhanh chóng nghĩ biện pháp mua thêm một bộ giấy chứng nhận, thừa dịp quay số lần đầu iên, giấy chứng nhận chắc chắn sẽ giảm giá trị.]
Sáng sớm ngày 4 tháng 3, Giang Triệt chạy tới khách sạn Vương Cung, hy vọng còn kịp.
Đáng tiếc......
Muộn một đêm, năm mươi lăm, sáu mươi ngàn, gần như không có người bán ra.
Dưới tình huống đã quay số một lần, số lượng lớn và trên diện rộng như vậy, xem ra đã có không ít cá sấu lớn ngửi được mùi tiền, bắt đầu vào sân, phỏng chừng cũng có số lượng không ít.
Chử Liên Y đứng ở quầy nói với cậu: "Sao còn mất hứng? Điều này không phải vừa vặn chứng minh rằng cậu lại đánh cược đúng rồi, sống chết cũng không bán."
Giang Triệt vẻ mặt đau khổ nói: "Chử tỷ, chị đừng cười tôi, tôi đau lòng biết mấy, đau muốn chết đi được. Rõ ràng chiều hôm qua, giá cả còn giảm xuống một chút......"
"Đúng vậy", Chử Liên Y cười nói, "Tối hôm qua tôi ở đây suốt đêm, người so với ban ngày còn nhiều hơn, hơn nữa toàn là rất nhiều người lạ mặt không tầm thường, từ Yến Kinh chạy tới, từ Thâm Quyến chạy tới... Giá tăng quá cao, ngay cả vị bằng hữu kia của cậu cũng không dám theo vào quá sâu. Kết quả thì sao, không chỉ là người buổi chiều bán ra, dù buổi đêm bán ra, nửa đêm sau đều đau lòng như cậu, đau đến phát khóc luôn đấy."
Giang Triệt bất đắc dĩ, thở dài nói: "Tôi về nhà đây, Chử tỷ, lần sau gặp lại trước khi quay số."
"Tạm biệt. Đúng rồi, muốn hỏi thăm cái gì thì cứ đến đây." Chử Liên Y vẫy tay nói.
Giang Triệt gật đầu, đồng ý, vẫy tay chào.
Bất kể thế nào, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Đen cho Triệt ca chúng ta quá, mất ăn hai lần.....