Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chắc bởi vì thời buổi này, có rất nhiều cô gái ngốc, từ 'lừa cho mất trinh' tương đối phổ biến, đa số dùng để giáo dục và cảnh báo, Giang Triệt ra ngoài còn không biết từ này đã đổ lên đầu mình.

Mặc kệ nói như thế nào, vì lấp lỗ hổng tài chính, y vẫn có tâm tư thuận tay cứu giúp người trong khốn cảnh, kết quả cũng bởi vì đào một cái hố nho nhỏ, đã bị mắng 'oan uổng' như vậy.

Ông chủ xưởng nhỏ gọi người chạy một chiếc xe bốn bánh cỡ nhỏ để chuyển hàng, thuận tiện cũng đưa Giang Triệt trở về.

Đến đầu ngõ ngoài cửa, Giang Triệt xuống xe đi toilet một chuyến, trở về đã phát hiện mấy thùng nguyên liệu lớn đang nằm dang dở ở ven đường, xe bốn bánh không còn, tài xế cũng mất tích mất tăm -- chó má thật, hút nửa bao thuốc lá của mình, một đường xưng anh gọi em, nói đến nơi sẽ giúp mình sẽ chuyển vào.

Quả nhiên, tiền hàng đã thanh toán xong thì không còn tình nghĩa gì đáng nói nữa.

Bất đắc dĩ phải nhờ ông nội của tiệm sửa giày trông dùm giúp một chút, Giang Triệt cắn răng tự mình nâng thử một rương...... Nặng quá, nhìn hình dáng không tính là lớn, nhưng vật nhỏ chất đống dày đặc, mẹ nó nặng ơi là nặng.

Chuyến đầu tiên khiêng đến nhà Đường Nguyệt, đặt cái rương xuống, Giang Triệt đổ mồ hôi phải cởi áo len ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.

Trong phòng ba cô gái đều ở đây, nhưng đều nghiêm mặt không thèm để ý tới y. Bất quá nhìn ở trên bàn, vòng tay có 4 kiểu, trong đó có một cặp tình nhân, dây chuyền phụ kiện 16 kiểu, toàn bộ dựa theo bản vẽ để làm ra, rất tinh tế và đẹp mắt.

Ý của các cô là đã làm xong việc chung, nhưng bị lừa bịp sập hố nên rất tức giận, hiện tại đang cần phát tiết.

Có chí khí, nhưng không phải chỉ lừa chị đi nhảy một điệu chứ mấy, ah, mười mấy điệu nhảy chứ.

Giang Triệt có thể hiểu được sự kháng cự và không tình nguyện của Đường Nguyệt, bởi vì bản thân cô trước đây vẫn luôn cực kỳ cẩn thận và rất bảo thủ, cẩn thận từng li từng tí như vậy, quan niệm chuyển biến không dễ dàng như vậy. Thứ hai, dù sao bầu không khí thời đại mới mới bắt đầu, đi khiêu vũ để triển lãm sản phẩm mới, sau đó rất dễ dàng tạo thành rất nhiều lời đồn đãi, chỉ trích, bẻ cong sự thật, thậm chí lúc này dám lộ mặt ra chỉ để làm kinh doanh, cũng có không ít người khinh thường mấy chuyện này -- những người nói ra đa số không phải là người thành công, tư duy cũ kỹ, nói thẳng là không có tương lai gì đáng nói.

Hơn nữa lần này 'ném' ra quả thật hơi lớn......

Nhưng đây chính là thích ứng và trưởng thành, xã hội biến hóa nhanh đến mức các chị không thể tưởng tượng ra được, không bao lâu nữa, chuyện này không còn là vấn đề lớn nữa. Những lời này Giang Triệt muốn nói nhưng lại không thể nói ra cụ thể, y mở cặp sách ra, lấy ra một tờ danh sách đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn, bắt đầu độc thoại:

"20 loại, mỗi loại làm ra số lượng bao nhiêu, em đều viết rõ ràng, các chị xem một chút."

"Hôm nay các chị làm việc một lát, đến giờ cơm tối thì nghỉ đi, ngày mai mỗi người tìm một đến hai người tới hỗ trợ, chú ý nhất định phải là người mà các chị tin tưởng được, tuyệt đối sẽ không có chuyện trộm đồ mang ra ngoài. Người nào mang được người đến, người đó sẽ chịu trách nhiệm, những hợp đồng này đều có ghi sẵn."

"Người tới chúng ta sẽ tính tiền lương, cụ thể dựa theo độ khó khác nhau khi đan dây, tiền nhận được sẽ không giống nhau, trên này em đều ghi rất rõ. Em thử tính toán trước, sau khi thuần thục, một người mỗi ngày sẽ kiếm được 20 tệ trở lên, chỉ là hơi vất vả một chút, thời gian lao động sẽ tương đối dài."

"Ba người các chị tự mình làm ra cũng tính toán đầy đủ, tiền cổ phần sẽ được tính riêng, còn tiền hỗ trợ quản lý, cũng được tính riêng. Thời gian quá eo hẹp, chúng ta phải làm xong toàn bộ trong vòng năm ngày, cho nên, vất vả cho mọi người rồi."

Ngoại trừ lúc Giang Triệt nói người bình thường một ngày có thể kiếm được 20 tệ, ba cô gái thấy hơi kinh ngạc, các câu còn lại ngay cả một chữ trả lời cũng không có.

"...... Em nói các chị đều nghe rõ rồi chứ?"

"Danh sách ở đây, nghe rõ thì chớp mắt?"

Kết quả ba cô gái thật sự ngồi xếp hàng lại với nhau, chớp chớp con mắt.

"Vậy em tiếp tục khiêng mấy thùng nguyên liệu vào."

Lúc 'tên tội phạm lừa đảo' Giang Triệt khiêng cái rương thứ hai trở về, các cô đã bận rộn hăng say.

……

Lúc Giang Triệt ra ngoài khiêng thùng thứ ba, Tạ Vũ Phân nói: "Thật sự cứ làm theo lời đã nói, không để ý tới cậu ta à? Nhưng chúng ta có rất nhiều chuyện phải hỏi cậu ta."

"Trước nhịn một lát, cũng không thể để cho cậu ta quen với việc đối xử với chúng ta như vậy, nói thật để sau rồi nói, hơn nữa phía trước diễn rất giống như diễn viên nổi tiếng, bình thường nếu như vậy...... Cậu nghĩ lại xem, từng bước từng bước một, đưa Tiểu Nguyệt vào tròng." Kỳ Tố Vân nói: "Người này không phải người xấu, nhưng quá lợi hại đi, ba người chúng ta cộng lại rồi nhân đôi cũng không đối phó được cậu ta, cho nên vẫn cẩn thận một chút, nếu không cẩn thận lại để cho cậu ta đào hố rồi đẩy vào nữa."

Nói xong cô không nhịn được mà cười lớn.

Tạ Vũ Phân cũng cười, ngay cả Đường Nguyệt cũng có chút buồn cười, nhưng... ngẫm lại chuyện y sắp xếp cho mình, Đường Nguyệt theo bản năng muốn kháng cự, rất hoảng hốt, muốn trốn tránh, cảm thấy mình không làm được 'việc lớn' này.

"Tớ cảm thấy, chắc đây chính là lý do cậu ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."

"Kỳ thật cậu ta đối với chúng ta rất tốt, cậu xem, cũng không nóng nảy, hơn nữa còn cho chúng ta cơ hội kiếm tiền, vừa rồi cậu ta còn nói, chúng ta tự mình làm ra sản phẩm cũng tình tiền lương, hỗ trợ quản lý cũng tính tiền lương, quá dễ để nói chuyện!"

"Em cảm thấy cậu ta kéo chúng ta nhập cổ phần vào, chủ yếu là vì giúp chúng ta, nhất là Tiểu Nguyệt. Chỉ là tiện thể lừa gạt một chút mà thôi...... Thật ra chuyện đó cũng không có gì cả."

Tạ Vũ Phân nói một hồi, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô gái nhỏ nhanh chóng ngậm miệng.

Thùng thứ ba được khiêng đến, Giang Triệt có thể cảm giác được, bắp chân và cơ bụng đã bắt đầu run rẩy.

So với những người trẻ tuổi thập niên 2010, chắc chắn y có sức mạnh lớn hơn, có thể làm được việc hơn, nhưng so với những người cùng thời đã quen làm việc đồng áng thì có chênh lệch -- đều do cha mẹ y quá nuông chiều.

Coi như rèn luyện thân thể đi.

Sau khi cậu ta rời đi lần nữa, Tạ Vũ Phân trong lúc vô tình thử di chuyển cái rương một chút, kinh ngạc nói:

"Oa, cái rương này nặng quá, tớ còn tưởng rằng rất nhẹ...... Khó trách tớ thấy cậu ta vừa mới bước vào lần thứ ba, thiếu chút nữa vấp chân. Làm sao bây giờ, cậu ấy là người đang còn đi học, đoán chừng sắp mệt muốn chết rồi."

Đường Nguyệt nghe xong nhịn không được tiến lên thử tay một chút, thật sự rất nặng.

Rốt cuộc, Giang Triệt khiêng hòm thứ tư đi tới, Đường Nguyệt nhịn không được mà mở miệng: "Cái đó, rương hàng còn có không, chúng tôi đi giúp..."

"Không có, chỉ có từng này thôi." Giang Triệt nhìn cô, cuối cùng cũng lên tiếng ha. Y cười rồi ngồi phịch xuống sàn nhà, thân thể mệt mỏi rã rời. Lưng áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, "Chờ em nghỉ ngơi một lát, chúng ta cùng đi mua quần áo."

Đường Nguyệt do dự một chút, lắc đầu: "Tôi không đi."

Giang Triệt bắt đầu lải nhải: "Vậy số hàng này bán không được, chắc chắn thua lỗ, tiền của hai người bạn của chị, còn có bốn trăm tệ của chị sẽ không còn, vòng tay sẽ..."

"Không trả lại được, đúng không?" Đường Nguyệt trừng mắt, khóe miệng cười như trăng lưỡi liềm, thật ra cô trừng mắt cũng không có uy lực gì, "Cậu cố ý lấy cái này để uy hiếp tôi, đào hố chờ tôi nhảy vào...... Tôi, tôi còn đầu tư toàn bộ. Cậu biết rõ tôi luyến tiếc số tiền và cái vòng tay, cũng không làm gì được, bởi vì tôi hại Tố Vân và Vũ Phân phải thua lỗ tiền. Sao tôi lại không nhìn ra cậu biết cách lừa bịp chứ? Dì là người tốt như vậy mà."

"Chẳng phải em cũng không có biện pháp sao, nếu nói trước, chị khẳng định sẽ không đáp ứng, trả tiền cũng vô dụng. Chị xem em vì để cho chị cảm thấy yên tâm, ngay cả phí tổn, giá bán, cũng cố ý thẳng thắn nói rõ với các chị."

"... Cậu còn biết là như vậy?" Đường Nguyệt khó có được có chút gắt giọng.

Giang Triệt gật đầu, "Biết, nhưng kế hoạch tiếp thị sẽ không thay đổi."

Đường Nguyệt lại buồn bực, vừa tức giận, vừa dở khóc dở cười, cô phát hiện ra cuộc đối thoại giữa mình và Giang Triệt đã hoàn toàn thay đổi.

Trước đó, bọn họ tiếp xúc và nói chuyện với nhau, dựa trên cơ sở là Giang mẫu là người trung gian, bọn đối với nhau khách khí, tôn trọng, lễ phép, sau đó cũng không quá quen thuộc lắm, nhưng mà hiện tại, cũng đã đấu võ mồm với nhau rồi, cũng không hề khách khí với nhau gì cả.

"Có nhất thiết phải thế này hay thế kia... để tiếp thị?" Cô thử hỏi: "Nếu không chúng ta làm một ít, bán một ít... từ từ bán không được à?"

Giang Triệt kiên quyết lắc đầu, "Chu kỳ sản xuất là năm ngày theo danh sách, chi phí thấp thì làm nhiều, chi phí cao thì làm ít, khấu trừ tổn thất, con số thực tế khoảng ba ngàn tám trăm căn, phải hoàn thành toàn bộ trong năm ngày. Sau đó là chu kỳ bán hàng, nhiều nhất không thể vượt quá năm ngày."

"Tại sao?" Lần này cả ba người cùng nhau đưa ra câu hỏi, rất hiển nhiên, loại cảm giác cấp bách này của Giang Triệt, các nàng không có cách nào hiểu được.

Giải thích những điều này, với ba cô gái từ mười mấy tuổi đã bắt đầu làm việc trong dây chuyền sản xuất của nhà máy, đó là chuyện rất phiền phức, Giang Triệt tổ chức lại một chút ngôn ngữ, hỏi Tạ Vũ Phân và Kỳ Tố Vân trước:

"Dây chuyền phụ kiện đầu tiên vừa rồi do Tiểu Nguyệt tỷ làm ra, hai người cùng tham dự, cùng nhìn thấy, sau đó hai người cảm thấy hiện tại bản thân có thể làm được nó không?"

"Chúng ta cũng không ngốc, cho dù bắt đầu chậm hơn một chút, khẳng định có thể làm được."

Tạ Vũ Phân nói với vẻ mặt không phục, Kỳ Tố Vân cũng ở bên cạnh gật đầu tỏ vẻ nhất trí.

Giang Triệt tiếp lời, "Vậy là đúng rồi, chính vì thứ này quá dễ học, có người mua một sợi về, rất nhanh có thể học được một loại y chang. Sau đó chỉ cần qua bảy hoặc tám ngày, chờ bọn họ tìm đủ nguyên liệu, tổ chức tốt việc sản xuất, chúng ta sẽ có đối thủ cạnh tranh, các chị đã hiểu chưa? Cho nên giả sử, trước tiên chúng ta lấy một trăm sợi ra ngoài bán thử, như vậy 3.700 sợi còn lại, chắc chắn không dễ bán, bán không ra thì lợi nhuận ở đâu ra, thậm chí đến việc nếu bán không hết nữa."

Hoàn cảnh cạnh tranh hiện nay chính là như vậy, Giang Triệt nói vừa dễ hiểu vừa đầy đủ thông tin, ba cô gái đều nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã lĩnh ngộ.

"Cho nên, chúng ta mới phải thông qua hoạt động tiếp thị như vậy, trong vòng tối đa là năm ngày, bán hết 3.800 sợi dây này. Sau đó lấy tiền và rời đi."

"Em đoán không quá nửa tháng sau, từ nguyên liệu đến thành phẩm của thứ này, sẽ đầy người bán."

"Đương nhiên, đến lúc đó lợi nhuận ít vẫn có thể tiếp tục kiếm được, sau khi chúng ta giải tán, nếu các chị nguyện ý tiếp tục muốn kinh doanh tiếp, em cảm thấy cũng tạm được, dù sao tay nghề của các chị so với người bình thường thì tốt hơn nhiều, làm ra sản phẩm chắc chắn tốt hơn."

Sau khi nói đã đến lúc kết thúc công việc, Giang Triệt buông tay ra.

Tạ Vũ Phân bỗng nhiên đặc biệt nghiêm túc nói ra một câu: "Tớ cảm thấy cậu mới là người lợi hại nhất."

Ánh mắt Kỳ Tố Vân chân thành nhìn thẳng vào Giang Triệt, ở bên dùng sức gật đầu.

"Vậy..." Giang Triệt cười cười, quay sang Đường Nguyệt nói, "Tiểu Nguyệt tỷ, chị xem thử?"

Logic cụ thể Đường Nguyệt đã hiểu, cũng rất muốn đáp ứng, nhưng trong đầu vừa nghĩ đến hình ảnh đó, do dự, rối rắm, cô lắc đầu, xấu hổ nói: "Tôi còn chưa nghĩ ra."

"...... Cũng được, dù sao còn vài ngày nữa. Vậy hai người cứ làm việc đi, em ra ngoài cửa hít thở một chút."

Giang Triệt nói đi nghỉ, không vội vã nhất thời.

……

Ba cô gái mơ ước về chuyện kiếm tiền, sức chiến đấu bùng nổ rất lớn, 'bất tri bất giác' (không cảm thấy gì) bận rộn đến mặt trời lặn, một bàn đầy các loại dây chuyền phụ kiện, vòng tay vải dệt.

"Đúng rồi, cậu ta đâu? Không phải đi về rồi chứ?" Tạ Vũ Phân lúc này mới nhớ tới Giang Triệt, y vừa mới nói ra ngoài hít thở không khí, giờ không thấy người đâu.

"Đã về đâu, áo len và cặp sách của cậu ta vẫn còn ở đây." Kỳ Tố Vân chỉ về phía đồ đạc của Giang Triệt ở góc tường.

"Vậy cậu ta..." Đường Nguyệt có chút khẩn trương, đứng lên chạy ra ngoài cửa nhìn một chút, không thấy người đâu, vừa cúi đầu mới phát hiện, Giang Triệt ngồi tựa vào đầu tường, đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

"Mấy cái rương lớn như vậy, chắc chắn mệt muốn chết rồi." Kỳ Tố Vân ở phía sau cô nhỏ giọng nói.

Đường Nguyệt gật đầu, lúc này bởi vì mặt trời sắp lặn, nhiệt độ đã giảm xuống, Giang Triệt chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, trong lúc ngủ vô thức dùng hai tay ôm lấy thân thể, cuộn tròn lại một chút.

Nhìn bộ dáng rất đáng thương, làm cho người ta cực kỳ đau lòng.

"Thật ra thì vẽ thiết kế, đi tìm nguyên liệu, lập ra kế hoạch, chuyện này chuyện khác.. tất cả mọi chuyện đều do một mình cậu ta làm hết", Đường Nguyệt bỗng nhiên có chút cảm động nói ra, "So sánh mà nói, chúng ta thật sự không làm gì cả, làm việc còn tính tiền rõ ràng từng công đoạn một. Cho nên, cậu ta thật ra vẫn đang giúp chúng ta đấy?"

"Tiền không phải do gió lớn thổi tới, cậu ấy cũng rất vất cả để kiếm tiền, nếu tính toán theo lời cậu ta, chẳng khác nào đã cho chúng ta rất nhiều."

Cắn chặt răng, Đường Nguyệt ngồi xổm xuống, đưa tay cẩn thận đẩy vai Giang Triệt.

Giang Triệt mơ màng mở to mắt ra, khuôn mặt trong sáng trước mắt dần dần rõ ràng.

"Mặt trời xuống núi rồi, trời lạnh, cậu còn ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh mất."

"Chuyện khiêu vũ, tôi sẽ luyện tập thật tốt."

"Ngày mai, cậu dẫn tôi đi mua quần áo đi...... Ánh mắt cậu cao hơn tôi, nhưng không thể mua đồ quá đắt, tôi không có tiền."

Tình huống gì đấy? Thanh âm sao lại ôn nhu như vậy.

"...... Không có việc gì, chi phí nghiệp vụ, tiền quần áo tính...... Tính cho em, ai bảo em là ông chủ lớn chứ."

"Vậy cũng không thể mua đồ đắt tiền được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK