Hiện trường ngay tại góc phố cổ, bên cạnh con đường tan tầm của rất nhiều người. Ngưu Bính Lễ cả người đã phát điên rồi, nếu là một con khỉ đột, nên đứng lên vừa gào thét vừa đấm ngực mình.
Nhưng ông ta không thể di chuyển, nếu như một con bò bị xích cổ vẫn có thể di chuyển trong phạm vi nhỏ, nhưng giám đốc nhà máy thì không thể, một milimet cũng không thể... ông ta bị đóng đinh ngay trứng mà.
Mắng cho chán chê, ông ta liền suy sụp, cúi đầu bất động không lên tiếng.
Đám đông vây xe tính cả xa và gần đến lúc này đã không có cách nào để đếm được, thời gian cũng hơi lâu, đến mức bắt đầu có người suy nghĩ mục đích phía sau của chuyện này.
Ví dụ như mấy người trong đám tay chân của Ngưu Bính Lễ, thậm chí có người đứng về phía lãnh đạo của ông ta, bọn họ cũng trốn ở một góc bên ngoài đám người để đứng nhìn, nhưng tuyệt đối sẽ không ngẩng đầu cao quá, giống như đám người Mã Văn Hoan ngốc nghếch tự chạy ra.
Tình huống trước mắt không giống như việc Ngưu Bính Lễ lén lút bị người ta chém một dao, nó quá công khai, ảnh hưởng quá lớn, tuy rằng bề ngoài Ngưu Bính Lễ là người bị hại, nhưng thật ra sau đó đã trở nên rất khó đoán kết quả cuối cùng.
Trong mấy năm qua, Ngưu Bính Lễ xuân phong đắc ý làm người cực kỳ ngông cuồng, làm ra quá nhiều việc, người được lợi không ít, nhưng đắc tội người cũng không ít.
Những người này mỗi người đều như con cá chạch, quan hệ chính trị trên quan trường vô cùng thuần thục, bọn họ đã đang suy nghĩ về các khả năng, hướng đi sau khi sự tình dần lên men, bao gồm vị trí, thái độ và cơ hội của bản thân mình.
Chỉ là trong tình huống hiện tại, còn chưa đủ để bọn họ thực sự hạ quyết tâm... Bọn họ đang chờ đợi sự tình tiếp tục lên men, xem tình thế diễn biến sau đó.
"Cẩn thận cáng cứu thương, nhường đường."
Hai nhân viên công tác mặc áo trắng, chừng hai mươi tuổi bước xuống từ xe chuyên dụng của nhà hỏa táng, vừa rồi ở phía xa bị tiếng người ồn ào bao phủ, cho nên còn chưa rõ ràng tình huống, mang theo cáng cứu thương một đường chạy tới.
Một người thì thầm với người còn lại: "Người chết ở đâu?"
Người đó nhỏ giọng đáp: "Người để trần ở bên kia, trong điện thoại có nói là chảy máu từ trứng chim đến chết."
Hiện tại vào năm 1992, tuy nói TQ đã sớm mấy chục năm mở rộng việc hỏa táng, nhưng chế độ còn chưa đầy đủ, nhà hỏa táng còn hoạt động, hiệu quả và lợi ích vô cùng kém cỏi.
Khó có được công việc chân chính, hai nhân viên có tính tích cực làm việc rất cao...... Đặt cáng xuống liền muốn nâng ngườid dậy.
"Không thấy người còn sống à?" Mã Văn Hoan sốt ruột bảo vệ đại ca, vội vã tiến lên xô đẩy.
Đã quen với việc nâng mấy xác chết, hai nhân viên nhà hỏa táng cũng không phải dạng người yếu đuối, trừng mắt, ưỡn ngực đẩy ngược mấy cái.
Một người lớn tiếng nói: "Còn chưa chết các ngươi gọi điện thoại làm gì?"
Người kia ngồi xổm xuống đất, "Dù sao xe cũng tới, hoặc là người khiêng đi...... Không phải, hoặc là các anh trả tiền, hoặc là chúng tôi chờ ở đây."
Cái đếch gì gọi là chờ ở đây? Nếu là trước kia, giám đốc Ngưu phải đi qua cho hắn một bạt tai, hiện tại... Ông ta không qua được, trừ phi mang theo mảnh đất xung quanh cái đỉnh xi măng.
"A... ô ô ô..." Kích động, Ngưu Bính Lễ không nhịn được, tiểu ra bên dưới, đến mức khóc lóc thảm thiết.
Tiểu huynh đệ rỉ ra khắp nơi như một vòi hoa sen, còn có màu sắc rất đặc biệt.
Mùi hôi thối phát tán ở trong không khí, đám người vây xem không tự chủ được mà lui về phía sau, nghị luận:
"Không phải là đầu óc bị chập mạch chứ?", "Hình như có chút......", "Có chút cái gì chứ, đã bị rồi.", "Chập mạch mới tốt, vợ của Dát Bao không phải cũng bị rối loạn rồi à, hắn phải bồi thường, việc nên làm."
"Đáng tiếc cho Dát Bao, già trẻ trong nhà phải làm sao", " Lúc này đừng nhắc tới Dát Bao, Ngưu Bính Lễ đã nói là do cậu ấy làm rồi".
"Haiz, Dát Bao, phẫn uất đến thế nào mà hắn phải làm đến mức này, trước đây là người thành thật như vậy mà", "Tóm lại vô luận chuyện xảy ra như thế nào, chúng ta không thể nhắc lại", "Mà một chuyện, người hận hắn nhiều lắm, hắn nói Dát Bao chính là Dát Bao à?"
Trong tiếng ồn ào nghị luận, Giang Triệt cũng nhân cơ hội lui ra sau, đứng xa nhất có thể, bịt miệng bịt mũi ho khan vài tiếng.
Mấy cảnh liên tục diễn ra, ở gần, ở xa, bất kể là đám người Đường Đại Chiêu, mấy người Tạ Vũ Phân, tất các mọi người còn lại, đều đang ôm bụng cười như điên, cho dù người nào thiện lương lắm, cũng nhẫn nại không được mà phì cười.
Là người từng được nhận thẻ người tốt, Giang Triệt nhịn cười rất vất vả.
Bên kia, hai nhân viên nhà hỏa táng cũng là biết cách làm lưu manh có thể vô lại, còn đang cãi cọ với mấy người Mã Văn Hoan, nói xe không chạy đi chạy về, không cho năm mươi tệ sẽ không rời đi, xe cứu thương tới bọn họ cũng chặn không cho vào.
Bên phía Mã Văn Hoan cũng có hai người không biết nặng nhẹ, còn đang tranh luận rằng chuyện điện thoại cũng không phải bọn họ gọi.
"Trả tiền." Ngưu Bính Lễ gào thét trong nước tiểu à trong nước mắt, giám đốc Ngưu quả nhiên không bị chập mạch.
Xe hỏa táng cuối cùng cũng đi rồi.
Kế tiếp xe cảnh sát tới trước, nhưng đồng chí cảnh sát đi vào nhìn thấy tình huống cũng rất mơ hồ.
Hiện trường bị người không liên quan giẫm cho tan hoang, đương sự lại mang đi không được, cuối cùng chỉ có thể hướng trong cục báo cáo tình huống ở đây, sau đó đứng một bên quan sát duy trì trật tự, cùng tất cả mọi người chờ xe cứu thương.
Chờ đợi một lúc, xe cứu thương cuối cùng cũng đến.
Trịnh Hân Phong giơ điện thoại chạy vào, tranh công nói: "Tôi gọi, tôi gọi."
Ngưu Bính Lễ mới mắng chửi xong, ngẩng đầu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống như suối, trong miệng nỉ non: "Chờ đó, các ngươi cứ chờ đó..."
Vấn đề là Trịnh Hân Phong gọi cú điện thoại này cũng không nói rõ ràng tình huống ở đây, chỉ nói có người bị thương ở chỗ nào, cần xe cứu thương.
Nữ bác sĩ trung niên 'bất hạnh' được phái ra đi lên phía trước, nhìn tình huống một chút, lại nhìn cái kìm 'nhỏ' trong tay mình, ngây ngốc quay đầu nói:
"Việc này...... Các anh phải tìm nhà máy cơ khí á!... Phòng cháy chữa cháy cũng được? Phải có khoan đất?"
Xe cứu thương lại rời đi, nói là trở về nghĩ biện pháp, đi tìm các dụng cụ, tuy rằng bệnh viện chưa chắc có dụng cụ thích hợp. Ngưu Bính Lễ bất hạnh, miệng như con quạ đen, tiếp tục chờ đợi trong nước mắt và nước tiểu......
Hiện trường lưu lại một người bác sĩ, nhưng hình như cũng không làm được gì khác.
Cùng lúc đó, một chiếc xe cứu thương khác nắm giữ được các tin tức chi tiết, mang theo lượng lớn nhân viên y tế cùng công cụ cần thiết cuối cùng cũng tới, dừng ở trước cửa chính quyền thành phố không xa.
Số điện thoại cấp cứu này là một quần chúng rất nhiệt tình, vừa biết chuyện thì rất thành thật trình bày đầu đuôi đầy đủ.
Một người nói chuyện rất chất phác như vậy, làm cho người ta vừa nghe liền biết là cư dân quá mức thành thật và nghiêm túc, thật thà cố gắng miêu tả với nhân viên nghe máy ở trong điện thoại một sự kiện thương tổn về 'đinh xi măng cắm xuyên trứng chim đóng trên mặt đất của một phó giám đốc nào đó'.
Nhân viên nghe máy đã mấy lần nhịn không được cười đến tắc thở, người báo tin chất phác vẫn bình tĩnh như cũ, thật thà mà cố gắng miêu tả thật kỹ, nhân vật, sự kiện, đồn đãi nguyên nhân ở bên ngoài, cụ thể tường tận cứ như hắn là giám đốc đang nằm đó vậy.
Người trực tổng đài truyền đạt tin nhắn đến lực lượng cứu thương... đang nói được một nửa, nói đến chữ 'cắm xuyên trứng chim đóng trên mặt đất'... bản thân trước tiên cười năm phút cho đã người cái đã, sau đó thì không nói nên lời.
Vì thế miệng truyền miệng, thời điểm này nhân viên cứu hộ ở hiện trường cơ bản đã nắm giữ các tin tức cặn kẽ, bắt đầu đi xuống xe.
"Người đâu? Không phải báo nhầm chỗ chứ."
"Tìm khắp nơi xem, bị đóng đinh trên mặt đất rồi, còn có thể chạy thoát được à?"
"Thông báo địa điểm chính là phụ cận xung quanh."
Khi những nhân viên y tế này bắt đầu nhanh chóng đi tìm người bị thương ở khắp nơi......
Vừa vặn một nhóm lãnh đạo thành ủy cũng đi làm sớm.
Tình huống này, bọn họ phải nhờ thư ký, tài xế đi hỏi thăm một chút chuyện quái gì đang xảy ra.
Sau đó, trong buổi sáng, sắc mặt lãnh đạo thành ủy của Lâm Châu đều rất khó coi, bởi vì các nhân viên y tế như một cành hoa đang run rẩy nói quá cụ thể quá chi tiết, thư ký tài xế vừa trả lời lại cho các lãnh đạo, trọng tâm của chuyện này không còn giới hạn ở một việc gây thương tích cho người khác nữa.
Đè nén sự tức giận, các lãnh đạo giàu kinh nghiệm và nhạy bén đã không hành động hấp tấp, mà cử người đi tìm hiểu tình hình trước.
……
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực chung của các bác sĩ và lực lượng phòng cháy chữa cháy, Ngưu Bính Lễ được đưa lên xe cứu thương.
Đinh xi măng cũng được mang đi, trên mặt đất để lại một cái lỗ rất bắt mắt.
Sự tình kéo dài hơn hai giờ, lượt 'view' không thể đếm được, nhưng theo thời gian, hiện tại, chuyện chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Giang Triệt dẫn người đi đến buổi đấu giá.
"Lưu Dát Bao kia có sao không?" Trịnh Hân Phong tránh người, nhỏ giọng hỏi một câu.
Toàn bộ quá trình này tuy rằng cậu tham dự ít nhất, nhưng cũng rất rõ ràng, chuyện này nhất định là do Lưu Dát Bao làm, lấy cá tính của Giang Triệt, tuyệt đối sẽ không để cho người của mình mạo hiểm vô vị vì mấy chuyện này, Trần Hữu Thụ nhiều nhất cũng chỉ đi theo trông chừng.
Giang Triệt lắc đầu, nói: "Lưu Dát Bao ít nhất có hai chứng cứ ngoại phạm vô cùng đầy đủ."
Trịnh Hân Phong nghĩ một hồi rất lâu, có chết cũng nghĩ không ra, kéo Giang Triệt hỏi: "Làm bằng cách nào?"
"..." Giang Triệt suy nghĩ một chút, vỗ vỗ bả vai bí thư Trịnh, cười nói, "Chờ sau này cậu trưởng thành một chút, cho dù đang ăn nằm với phụ nữ cũng biết quản cái miệng của mình lại, lúc đó rồi nghe những chuyện không thể nói này cũng chưa muộn."
Bí thư Trịnh thở dài, nói: "Cậu là Hàn Lập đại sư thì tốt rồi."
Giang Triệt hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của con hàng này, câu trước và câu sau hoàn toàn không sao, "Vì sao lại nói ra câu đó?"
Trịnh Hân Phong gật đầu, cảm khái nói: "Tạp chí khí công có nói, được Hàn Lập đại sư vỗ vai là có thể sinh được con trai. Lúc đó cậu không cho ngài ấy vỗ vai chứ? Kế hoạch hóa gia đình mà, chỉ cho phép một con, cậu không tìm ngài ấy vỗ vai một cái, quá đáng tiếc."
Thời điểm này Giang Triệt đang cảm thấy, mình mang cậu ta đi cùng, không cho cậu ta đi làm Bí thư huyện ủy, thật ra cũng coi như là một sự may mắn cho địa phương nào đó.