"Em gái, sợi dây chuyền kia của em bao nhiêu tiền một cái vậy?" Một nữ công nhân viên chức nhà máy khác bỗng nhiên lên tiếng, cách xa đám người hỏi một câu, họ không sợ Ngưu Bính Lễ gì cả, chỉ là có chút lo lắng về giá cả mà thôi.
"Không đắt đâu chị, mấy tệ đến mười mấy tệ đều có." Tạ Vũ Phân lau hốc mắt, ngồi xổm xuống bắt đầu giới thiệu.
"Thật sao? Chị còn tưởng đắt lắm." Đối phương vừa nghe liền thấy yên tâm, rất hưng phấn, xoay người vài bước thoát ra khỏi đám người, tới ngồi xổm xuống chọn lựa.
Từ từ, người tiến lên lựa hàng càng lúc càng nhiều lên, thậm chí có mấy người trong đám người tuy không có nhu cầu, cũng có suy nghĩ muốn giúp một tay, có vài người không mang theo tiền, đang mở miệng nhỏ giọng mượn từ người quen bên cạnh.
Đường Nguyệt đứng lên, cúi người nói: "Cám ơn mọi người, cám ơn, nhưng không cần mọi người đồng tình và hỗ trợ nhiều như vậy đâu, có người thật sự có nhu cầu hơn nữa trong người dư dả mua là được rồi... Hàng hóa của em làm ra bán rất chạy, hàng hóa chuẩn bị từ trước chưa chắc đã đủ để bán..."
"Chị cảm thấy đây là lời nói thật." Chị gái tiếp theo đang chọn ngửa đầu chen vào, nói: "Việc làm ăn này rất thông minh, vật này đẹp mắt như vậy...... Tên gì, đúng, dây chuyền phụ kiện, còn không đắt nữa, ai mà không thích chứ? Theo chị thấy việc làm ăn chắc chắn rất tốt...... Giống như chị, chị cũng muốn mua, sợi nào cũng muốn mua về hết, đáng tiếc tiền trong người không đủ."
Cô nói xong cười sang sảng vài tiếng.
"Cảm ơn chị", Đường Nguyệt sau khi cảm ơn tiếp tục nói, "Thật ra mấy quầy hàng khác của bọn em, cơ bản đều bán hết hàng, đêm nay căn bản em không cần đến nơi này. Em tới đây, chỉ là muốn nói một câu...... Mặc kệ có người ở sau lưng nói gì, thấy thế nào đi nữa, em cũng không cảm thấy mình mất mặt gì cả."
Ánh mắt cô kiên định mà rất mạnh mẽ, giọng nói chắc chắn, "Kiếm sống ăn cơm bằng hai đôi bàn tay của mình, không mất mặt gì cả."
Sức cuốn hút của những lời này, Giang Triệt không thể hiểu hết được, Trịnh Hân Phong đương nhiên cũng không thể hiểu, nhưng đối với những công nhân viên chức đang vây xem mà nói, những lời này...... chính là nói vào tận đáy lòng của họ.
Rất nhiều người trong số họ, đến từ các nhà máy, thời gian nghỉ việc dài ngắn khác nhau, nhưng rất nhiều người đều giống nhau, đến nay vẫn không bỏ xuống được chuyện chịu hạ thấp bản thân xuống để bày quán sạp bán hàng, hoặc làm công cho người ta, e ngại làm như vậy sẽ mất mặt... Có lẽ chỉ khi nhà máy thực sự bị phá sản hoặc bị xóa xổ, khi những người được gọi là giám đốc xâu xé miếng thịt mỡ từ nhà máy. Có lẽ lúc đó đã quá muộn với bọn họ.
Ngay cả việc muốn ra ngoài đến tỉnh Quảng Đông làm công cũng sợ người khác sau lưng nghị luận......
"Thật sự, tất cả mọi người nên chấp nhận sự thật", Đường Nguyệt tiếp tục nghiêm túc thành khẩn nói, "Chúng ta đã mất việc, không có kế sinh nhai, cũng không thể ngồi đó chờ chịu đói được? Dựa vào hai tay của mình, ra sức kiếm cho người nhà và chính mình một miếng cơm ăn, từ xưa đến nay... không ai có thể nói chúng ta mất mặt được."
Đám người từ trầm mặc, thở dài, đến từ từ bắt đầu có phản ứng.
"Đúng vậy, không mất mặt, không mất mặt." Có người ở trong đám người bừng tình, lầu bầu vài câu nơi miệng.
"Vợ, lần trước em nói chuyện bày quán bán đồ ăn sáng, anh suy nghĩ một chút, cảm thấy được đấy", người kia đang cười nói với vợ mình, "Bánh bao em làm ăn ngon như vậy, chuyện làm ăn khẳng định rất tốt."
"Không ngại mất mặt à?" Vợ dỗi một câu.
Người đàn ông xấu hổ cười cười, "Ăn cơm bằng hai tay của mình, không mất mặt."
Thỉnh thoảng có người rời đi, trước khi đi sẽ nói một tiếng cám ơn.
Giang Triệt nhìn sang bên cạnh, trong lòng tự nhủ rằng, "Không thể tưởng tượng được mọi việc lại có kết quả này, cũng quá lợi hại đi, 'hoa khôi nhà máy' có thể trở thành diễn giả truyền động lực hoặc là cố vấn tâm lý cho người mới bị sa thải rồi tái tuyển dụng..... Tuy rằng những lời này của cô, đa phần nói ra là để cho mình nghe thì phải."
[trước tớ có dịch là 'đóa hoa của nhà máy' giờ đổi thành hoa khôi nhà máy cho thuận hơn nhé]
Thời điểm này Giang Triệt đã xác định được, về sau cho dù không có chính mình hỗ trợ, Đường Nguyệt cũng có thể thích ứng và sinh tồn trong xã hội, càng ngày càng tốt hơn.
……
Đám người đã rời đi, nhưng có một ít người vẫn đứng lại.
Trong đám người còn lại đó, bỗng nhiên có một người đứng phía xa xa, cười to nói một câu: "Đường Nguyệt, vậy cô có quan hệ gì với người đàn ông mặc đồ cao bồi phía sau? Trên đường tôi có thấy anh ta đạp xe đón cô đi."
Nghe không giống ác ý lắm, nhưng lúc này nói ra câu đó, ảnh hưởng có thể không được tốt lắm.
Giang Triệt nhìn mình một cái, hôm nay đúng là y có mặc đồ cao bồi, phủ nhận hiển nhiên không có khả năng, tranh luận hoặc cãi vã sẽ chỉ làm cho hoàn cảnh xấu như lúc trước, đối với Đường Nguyệt sẽ rất bất lợi. Lần đầu tiên y lựa chọn đứng ra, tiến lên vài bước, vẻ mặt và trong giọng nói đều mang theo sự phẫn uất cực lớn:
"Mẹ biết, anh có biết không, tôi còn chưa bắt đầu theo đuổi người ta nữa, cũng đã bị cự tuyệt thẳng mặt rồi có biết không? Đã thảm thương như vậy...... Anh còn muốn tôi sau này bị Đại Chiêu chém ngang lưng à?"
Rõ ràng là đang mắng chửi người, nhưng phối hợp với động và tác vẻ mặt của y, mọi người phát hiện mình không hiểu sao lại rất muốn bật cười, chắc là cảm giác 'vui sướng khi người gặp họa' đây, sau đó chậm rãi đứng cười liên tục, rất nhiều người cũng nhịn không được cười rộ theo.
Khục, khục, khục, rất nhiều tiếng cười kéo dài liên tục.
Ngay cả Đường Nguyệt cũng thiếu chút nữa bật cười tại chỗ -- thì ra câu nói trước đó, cậu ta vẫn nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, không khí tại hiện trường đều đã thay đổi. Có rất nhiều chuyện không dễ giải quyết, thật ra có thể hóa giải... Đưa ra phán đoán, lựa chọn và cách ứng đối của Giang Triệt trong thời gian vừa rồi, những người ở hiện trường không thể nhìn ra được, nhưng thật ra 'bốn lạng đánh bạt ngàn cân' (dùng một lực nhỏ để chiến thắng một lực lớn).
Bầu không khí bắt đầu rất hòa hợp... Ngoại trừ đám tay chân của tên Ngưu Bính Lễ ở trong xưởng, bọn họ không cười, ánh mắt nhìn qua có chút bất thiện, đang chậm rãi tiến lại gần mấy người phụ nữ.
"Chẳng lẽ bọn họ dám ra tay trực tiếp trả thù?" Giang Triệt ngẫm nghĩ, lặng lẽ ra hiệu cho Trần Hữu Thụ và Tần Hà Nguyên cũng đi sát vào.
Không có ra tay, Mã Văn Hoan chỉ là hạ giọng tại cảnh cáo: "Về sau ở trước mặt người khác, khi nói đến Ngưu xưởng trưởng, tốt nhất nên cẩn thận một chút, bằng không..."
Keng keng.
Âm thanh của đồ sắt đập vào vật cứng gì đó vang lên.
Phản ứng đầu tiên của Giang Triệt là Đường Liên Chiêu đã trở lại rồi... Phản ứng thứ hai, mình có nên chạy trốn không?
Keng keng...... keng keng......
Âm thanh bắt đầu được vang lên liên tục.
Bỗng nhiên nhìn thấy có rất nhiều người, chạy trốn có lẽ không còn kịp rồi, bất quá vẫn may là không nhìn thấy Đường Liên Chiêu đâu cả.
Ba mươi mấy tiểu tử tầm mười bảy mười tám tuổi mỗi người duỗi thẳng một cánh tay, mỗi tay cầm một tuýt sắt, không ngừng gõ vào tường vào cột trụ...
Trận chiến này.
"Đáng tiếc." Trịnh Hân Phong từ phía sau khoác vai Giang Triệt, buồn bực một tiếng.
Giang Triệt nghĩ, đã hiểu, "Đúng vậy, cơ hội trang bức, đã bị cướp...... Vốn có thể cân nhắc đến việc châm ngòi."
"Kỳ thật chúng ta có bốn người, có Tần Hà Nguyên cùng Trần Hữu Thụ, chưa chắc chơi lại đã không được, anh hùng cứu mỹ nhân, tốt nhất là bản thân bị thương..."
Trịnh Hân Phong đang nói dông dài, cả người ghé sát lại.
"Đại Chiêu ca mới đi có một thời gian, cả đám đều chán sống rồi à?" Một thiếu niên đứng đầu bỗng nhiên đứng ra, đi về phía trước vài bước, đưa tay chỉ vào Mã Văn Hoan, đột nhiên rống to một tiếng: "Mày rên thử một tiếng tao xem?!"
Chỉ cần một tiếng này, nếu như không nhìn lầm, Mã Văn Hoan đang run bần bật, mấy tên bên cạnh cũng giống như vậy.
Không phải bản thân bọn họ nhát gan, mà bọn họ biết, đám người này vì Đường Liên Chiêu, thật sự sẽ nhảy ra chém người, mà chị gái Đường Liên Chiêu, chính là nghịch lân của hắn, đụng vào chỉ có chết.
Nếu bắt được hắn có thể áp chế hắn đến chết, chọc vào nghịch lân đó chính là thảm họa.
Đúng như Giang Triệt đã nghĩ lúc trước, bởi vì Đường Liên Chiêu không có ở đây trong một thời gian, lực uy hiếp tạm thời giảm xuống, nỗi sợ hãi của một số người đã phai nhạt đi một ít... Hiện tại, có người nhắc nhở bọn họ phải nhớ lại quả bom đang chờ kích nổ này.
Xem ra, đám người này sau khi nghe nói về chuyện bên này, vừa mới tổ chức cả đám chạy tới.
Cậu ta sẽ không chém người ở hiện trường chứ?
"Còn có câu vừa rồi của mình, bọn họ chắc đã nghe được... Cho nên, mình có được tính vào trong đó không?"
Giang Triệt đã lên kế hoạch chuẩn bị chạy trốn.
Mười mấy người bên Mã Văn Hoan yên lặng lui ra sau.
Nhưng mà đám thiếu niên lại vây quanh lại.
Vẻ mặt Mã Văn Hoan, đã sắp khóc luôn tại chỗ rồi.
Lúc này, nếu như 'hoa khôi nhà máy' dưới đất đứng lên, cười lạnh lùng và nói một câu, 'phế bọn hắn cho chị', nội dung hay như vậy... Bà trùm xã hội đen nhà máy số hai.
Đường Nguyệt quả thật đứng lên, nhưng nhíu mày, tức giận nói: "Tránh ra, để cho bọn họ rời đi...... Các người cũng đều trở về, đánh nhau cái gì chứ? Chỉ biết cả ngày đánh nhau, một đám thiêu niên tuổi cũng không nhỏ, đừng ở bên ngoài lăn lộn nữa, thành thật về nhà giúp người nhà đi."
Cảm giác này... giống như mẹ ruột vậy.
Hơn ba mươi thiếu niên nhìn nhau, bất đắc dĩ, cùng nhau cúi đầu: "À, Tiểu Nguyệt tỷ."
Câu này nếu đổi thành 'Vâng, Tiểu Nguyệt tỷ', cảm giác 'nữ trùm xã hội đen' liền được biểu hiện ra. Nhưng mà xem ra, Đường Nguyệt cũng không thích em trai lăn lộn với đám người này, thậm chí phải nói là rất chán ghét bọn họ làm như vậy... Nếu không, cô không cần trải qua gian nan nhiều như vậy.
Đám người Mã Văn Hoan nhân cơ hội co giò bỏ chạy.
Ngược lại bên đám thiếu niên phản ứng có hơi chậm, có người liên tiếp quay đầu lại, do dự rất nhiều lần, rốt cục lấy hết can đảm hỏi: "Tiểu Nguyệt tỷ, vậy cậu ta là..."
Vẻ mặt Giang Triệt bình tĩnh, trong lòng liền nói: "Không liên quan đến tôi."
Đường Nguyệt quay đầu nhìn về Giang Triệt, trong ánh mắt có ý cười, quay lại nói: "Cậu ấy xem như là người tốt."
Được phát thẻ người tốt tận tay, khi đám thiếu niên rời đi hết, thời điểm này trong lòng Giang Triệt rất muốn nói một câu: "Tiểu Nguyệt tỷ, những lời cuối cùng chị nói ra như vậy, nó có chút không thích hợp...... Đại Chiêu trở về vừa nghe được, rất có thể tới chém em chết."
Triệt ca đã sợ thật sự rồi.