Giang phụ, Giang mẫu là người thành thật phổ biến nhất trong thời đại này, cần cù chăm chỉ, giản dị tự nhiên, đồng thời ngay cả một xu cũng phải cố gắng tiết kiệm bằng được.
Cho nên Giang Triệt muốn từ trong tay bọn họ lấy đi toàn bộ số tiền tiết kiệm, chỉ có một khả năng duy nhất-- làm sao để số tiền này quan hệ đến tiền đồ tương lai của y.
Nếu không, cho dù kéo cha mình đến tận Thượng Hải, y cũng không hạ được quyết tâm lớn như vậy.
"Sao lại nghiêm trọng như vậy... có phải con đã làm người khác bị thương ở trường không?" Trên mặt Giang mẫu tràn đầy nét lo lắng và vẻ mơ hồ, trong mắt của bà, con trai từ nhỏ đến lớn luôn là đứa cực kỳ hiểu chuyện.
Giang Triệt thấy vậy trong lòng cũng rất khó chịu, vội vàng đứng dậy đỡ mẹ, lắc đầu nói: "Mẹ, mẹ đừng lo, con không đánh nhau."
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"...... Con, rất khó nói." Thật ra là còn chưa biên soạn xong câu chuyện, hơn nữa hiện tại Giang Triệt thấy mẹ mình lo lắng đến mức gần như rơi nước mắt, lại càng không biết tiếp tục nên biên soạn như thế nào.
Quên đi, nên nói thẳng thôi, mặc dù 99% là không được.
Giang Triệt vừa hạ quyết tâm, Giang phụ bất ngờ đứng lên, kéo Giang mẫu qua rồi nói:
"Đi, chúng ta về phòng nói chuyện."
……
"Tình huống gì vậy?" Giang Triệt có chút hồ đồ, một mình ngồi ở phòng bếp, bát mì còn nóng trên bàn cũng quên ăn.
Trong phòng, Giang mẫu với vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giang phụ, "Ông nói, là thật?"
"Vậy bà nói xem, còn có thể là nguyên nhân gì khác nữa?" Giang phụ thở dài, "Triệt nhi vốn nói muốn đưa con gái người ta về nhà, kết quả không có ai cả, đúng không? Hơn nữa lúc bà hỏi nó, sắc mặt nó không đúng lắm."
Giang mẫu hồi tưởng một chút, gật đầu: "Hình như là vậy."
"Sau đó nó nói là mình đã gặp rắc rối, đối phương còn chưa làm lớn chuyện, muốn bồi thường tiền, đúng không? Cũng không phải làm bị thương người khác, lại nói không nên lời...... Nó ở tuổi này rồi, cùng con gái người ta cũng bên nhau gần hai năm, bà nói còn có khả năng khác không?"
Giang phụ tháo chìa khóa trên lưng, vừa mở ngăn kéo, vừa nói: "Nhóc con thối tha, không chạy trốn được, nhất định là cô gái ấy mang thai, bị người ta biết được."
"Thằng nhóc này..." Giang mẫu cũng mắng một câu, sau đó nắm lấy ống tay áo Giang phụ nói: "Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm gì khác đây? Sáng mai tôi đi lấy toàn bộ tiền trong sổ tiết kiệm cho nó." Giang phụ bất đắc dĩ nói, "Tiền nhất định phải cho, thứ nhất chúng ta đuối lý, thế nào cũng phải nhận. Thứ hai, không cho có được không? Ba mẹ con gái người ta có thể bỏ qua cho nó không? Nếu chuyện này xảy ra thật, tương lai phía trước của Triệt nhi sẽ hoàn toàn kết thúc."
Giang mụ nói: "Chuyện này tôi biết, ý của tôi, chúng ta nhận, trả tiền, con cháu có thể giữ lại không? Nếu không chúng ta dứt khoát hỏi một chút nhà cô gái ở đâu, tìm một bà mối, tới cửa cầu hôn đi?"
Giang phụ kinh ngạc nhìn Giang mẫu, vẻ mặt vốn uể oải đột nhiên biến mất, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu cười khổ một tiếng, nói:
"Cho dù bà vội vã làm bà nội, con gái của họ còn phải học hành thêm nửa năm, hơn nữa mới mười tám tuổi, lại sắp có công việc nhà nước, người ta làm việc ăn cơm nhà nước, bà nghĩ có khả năng đó không?"
Giang mẫu suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ gật đầu, thở dài một hơi, chán nản ngồi bên giường, "Ôi cháu của bà."
Có lẽ chính hai người cũng không ý thức được, tâm tư của bọn họ kỳ thật rất rộng rãi, cũng rất giản dị, bởi vì từ đầu tới cuối, bọn họ cũng không nghĩ tới, sáu ngàn tệ, có phải là quá nhiều hay không, có thể thương lượng giảm một chút hay không - - bọn họ chỉ biết là mình đuối lý, vì thế cho dù rất đau lòng, cũng không nghĩ tới dùng chiêu trò gì cả, càng không nghĩ tới, đối phương thật sự có dám làm ồn ào chuyện này hay không.
Cho nên, bọn họ đương nhiên cũng không nghĩ tới, như thế nào lại trùng hợp như vậy, đối phương muốn sáu ngàn tệ, vừa vặn trong nhà của mình cũng có sáu ngàn tệ, cực kỳ ăn khớp với nhau.
Về phần có hoài nghi Giang Triệt lừa gạt bọn họ hay không, thì lại càng không, con cái nhà mình là người như thế nào, làm cha mẹ từ nhỏ đã hiểu rõ, cực kỳ nắm chắc trong lòng bàn tay.
……
Đêm đó Giang Triệt không đợi được câu trả lời nào từ cha mẹ, trong lúc đó Giang phụ đi qua một lần, vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lựa chọn không nói toạc ra câu chuyện, trực tiếp đưa Giang Triệt về phòng đi ngủ.
Thời buổi này, cha mẹ còn rất khó nói chuyện nam nữ với con cái.
Ban đêm suy nghĩ lung tung, chậm chạp không buồn ngủ, ngày hôm sau khi Giang Triệt tỉnh lại, phát hiện cha mẹ đã ở trong phòng của y.
“Sáu nghìn tệ, mẹ con đã khâu nó vào túi trong của chiếc áo này cho con rồi.”
Mãi cho đến lúc đưa áo khoác có tiền cho Giang Triệt, Giang phụ mới thật sự cảm thấy đau lòng, đau đến mức ngay cả tay ông cũng có chút run rẩy. Đây chính là sáu ngàn tệ mà, trong nhà mấy năm trước đây xây nhà cũng mới tốn nhiều tiền như vậy.
Thoáng cái, toàn bộ tiền tài trong nhà đã trống không.
Tiền lương của Giang mẫu đi làm ở nhà máy, một tháng mới chừng một trăm tệ, bây giờ Giang phụ ở bên ngoài làm chút việc vặt, kiếm tiền cũng không dễ dàng... Số tiền này để dành trong rất nhiều năm, tích góp biết bao nhiêu gian nan khó ai mà có thể tưởng tượng được, kết quả thoáng cái toàn bộ phải đưa ra ngoài.
"Con đúng là đồ không hiểu chuyện...... Thằng nhãi con."
Giang phụ giơ tay lên, nhưng cuối cùng không đành lòng đánh xuống, thật ra khi còn bé Giang Triệt thường xuyên bị đánh nhiều lắm, nhưng bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, cha của y đã không động thủ nữa.
Ông nói, nam thiếu niên qua mười sáu tuổi chính là thanh niên rồi, thanh niên không thể có thói quen cúi đầu bị đánh được.
Giang mẫu không cố kỵ như vậy, hai mắt đẫm lệ, tiến lên hung hăng véo hai cái trên cánh tay Giang Triệt, "Thằng ranh, con làm mẹ tức gần chết."
Bà đau lòng vì tiền, đau đến mức muốn mất đi mạng sống của mình, nhưng chuyện đau lòng hơn, vẫn là cháu của bà, chưa kể nếu là cháu trai thì sao.
Giang Triệt không dám lên tiếng, cũng không dám trốn tránh.
Vất vả lắm, bầu không khí mới hòa hoãn một chút, Giang mẫu cũng ngừng rơi nước mắt, Giang phụ bình phục một chút, mở miệng nói:
"Việc này ba sẽ không đi cùng con, đi cùng nhau khó coi. Bất quá con phải nhớ kỹ, dây kéo ở bên trong, đến nơi nhìn thấy người ta mới có thể tháo ra, mặt khác trên đường nóng hơn nữa cũng không thể cởi quần áo ra. Còn nữa, con cứ mặc y trên người cho ba, trong lòng tự nhiên có thể cảm giác được số tiền ở trên người, cũng đừng ngắm nhìn nó mãi, lại càng không nên ngốc nghếch sờ mó, đã biết chưa? Nhất là lúc ngồi xe, phải làm bộ không có chuyện gì xả ra cả, nếu không sẽ bị trộm mất."
Đây là đang truyền thụ 'kinh nghiệm giang hồ', Giang Triệt nghiêm túc gật đầu.
"Bao lâu sau thì về?" Giang phụ sửa miệng hỏi.
"Tất niên con có thể về nhà rồi đúng không?" Giang mẫu hỏi theo, đau lòng về số tiền lớn xong, điều khiến bọn họ đau lòng nhất vẫn là 'con trai' quý báu của mình.
Giang Triệt suy nghĩ một chút, tình huống cụ thể y không biết rõ lắm, nhưng có thể suy đoán một hai, giấy chứng nhận khẳng định không phải mua xong là bán được, còn phải ở lại thêm một thời gian để xem xét tình hình.
"Sợ là không kịp. Con sẽ nghĩ biện pháp gọi điện thoại cho cha mẹ, mọi người đừng lo lắng."
Giang phụ Giang mẫu nghe xong, liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ cũng đúng, sợ cô gái lúc này đang phải ở cữ, dưới tình huống như vậy, nếu trong nhà đối phương có thể đồng ý, Giang Triệt quả thật nên ở bên cạnh hầu hạ cho tốt - - dù sao cũng là sai lầm của con, tạo thành tổn thương lớn như vậy cho cô gái nhà người ta.
Đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu như mình là người nhà gái, Giang phụ thầm nghĩ, phải đánh chết tên khốn này mới đúng.
Chính là xuất phát từ tâm lý chất phác như vậy, sáu ngàn tệ, bọn họ cũng cắn răng nhận số tiền này.
"Được rồi, vậy con ở bên ngoài chú ý an toàn một chút, đừng cậy mạnh, có việc thì gọi điện về cho cha mẹ."
Sau khi Giang phụ nói xong câu đó, lục lọi trong túi áo một chút, lại lấy ra một xấp tiền, lúc này tất cả đều là các mệnh giá khác nhau, hai tệ, năm tệ, mười tệ đều có...
"Từng này là hai trăm sáu mươi bảy tệ, con mang theo mà dùng."
Lúc Giang phụ đưa tiền tới, Giang Triệt thật sự gần như không có dũng khí để nhận lấy.
"Cho con thì cứ cầm đi, không lẽ con không ăn không uống, hơn nữa còn phải ngồi tàu xe nữa." Giang phụ đặt tiền ở bên giường, nói tiếp: "Đừng để tất cả trong một cái túi, túi trong và ngoài, túi trên và dưới, để thêm mấy chỗ khác nhau, như vậy nếu lỡ mất đi, cũng còn tiền mà tiêu."
Đây là một người cha giản dị, lấy kinh nghiệm nhân sinh không nhiều lắm của mình, dặn dò con trai sắp ra khỏi nhà, Giang Triệt kiếp trước và kiếp này, đã nghe qua như vậy vô số lần rồi.
"Con lấy từng này là đủ rồi." Giang Triệt rút một nửa số tiền đó, khoảng hơn một trăm đồng, nếu ngay cả số tiền lẻ này y cũng lấy, Giang Triệt có thể lường trước được tình huống trong nhà sẽ tồi tệ đến mức nào.
Nhưng chính vì lý do đó, y mới muốn xông pha kiếm tiền nhiều hơn!
Xã hội này rất thực tế, hơn nữa sẽ càng ngày càng thực tế, tiền bạc, thật sự quá quan trọng. Hiện tại, y sắp có cơ hội đặt nền móng tiền tài lâu dài cho gia đình nhỏ của mình, một đời giàu có và an ổn.
Giang phụ trừng mắt nhìn con trai: "Cho con thì cứ cầm đi."
"Năm mới trong nhà......"
"Trong nhà lúc nào cần con tính toán dùm hả? Ba con ngay cả tiền mừng năm mới cũng không kiếm được?! Thật sự là quan tâm quá vớ vẩn...... Bên ngoài mẹ còn hơn hai trăm tệ tiền công chưa thanh toán, yên tâm đi."
"Được rồi, mau rời giường ăn cơm, đi, đừng để lỡ xe."
Giang phụ nói xong hai tay chống đầu gối, đứng lên, kéo ống tay áo Giang mẫu, hai vợ chồng cùng nhau rời khỏi phòng của Giang Triết.
Nhưng trước khi ra khỏi cửa, Giang phụ dừng lại, xoay người nhìn vào mắt Giang Triệt nói:
"Là người, ai cũng phạm sai lầm, nhưng ngã một lần thì khôn hơn một chút...... Triệt nhi con đã mười tám rồi, sau này phải hiểu chuyện hơn, đừng tái phạm như lần này nữa."
Nói xong ông xoay người bước đi.
Giang Triệt nhìn bóng lưng ấy, bờ vai rất rộng, sống lưng như núi.