Kỳ thật cũng chỉ trong vài phút, Giang Triệt nhìn thấy cha mẹ bị hai nhà dì cả dì hai ép đến mức này.
Hai dì đối xử rất tàn nhẫn, lúc này nhìn mẹ thật sự quá thương tâm, Giang Triệt cũng không đành lòng, nhìn thấy cảnh này cũng đủ rồi, y vỗ nhẹ đầu gối ông nội, ý bảo ông bớt giận, an tâm......
Giang Triệt chuẩn bị đứng lên, thu dọn cục diện.
"Việc này, tôi nói vài câu công bằng." Một thanh âm lớn vang lên, người phụ nữ cao lớn đứng dậy, giành trước Giang Triệt một bước, Trương thẩm đi ra, mỗi thôn đều sẽ có mấy người như vậy, không thể nói nàng tốt hay xấu, chỉ là 'nhiệt tình' quá quá mức, cài này gọi là việc nhà thì nhác việc làng nác thì siêng đó mà.
"Chuyện này thì có gì, đầu tiên nói là Tiểu Triệt không đúng, hồ đồ gây ra 'mạng người', cháu xem cha mẹ cháu bị cháu giày vò..."
"Ai da, tôi biết mà, đã nói bà khẳng định lại muốn xen vào", chồng Trương thẩm vội chạy tới, một tay kéo bà trở về, bất đắc dĩ nói, "Cũng không nhìn xem tình cảnh hiện tại, lần này đến lượt bà nói chuyện à?"
"Tôi chỉ nói vài câu công đạo thôi mà... " Thím Trương rất ủy khuất.
Giang Triệt cười cười: "Cảm ơn thím Trương, nhưng để cháu tự xử lý, chuyện này hình như đều do cháu gây ra, đến bây giờ thật ra đã rất rối loạn rồi, vừa vặn, chúng ta xử lý từng chuyện một."
Y đứng ra, tình cảnh quá loạn, phải từng đao từng đao chém sạch.
"Cháu?" Hai nhà dì cả dì hai muốn mở miệng.
"Khụ." Ông nội ho một tiếng.
Giang phụ Giang mẫu đều lo lắng nhìn con trai, sợ y không ứng phó được.
Giang Triệt mỉm cười ý bảo bọn họ an tâm, "Nói chuyện đầu tiên đi, đúng lúc có nhiều người như vậy, cháu sẽ tự chứng minh sự trong sạch của mình trước... Chuyện đó, cháu không gây ra 'mạng người' gì cả."
"Ah!" Cả 'hội trường' đã bàn tán sôi nổi cả tháng, chuyện đã được nhận định, bỗng nhiên Giang Triệt nói không phải như vậy, tình cảnh có chút ồn ào.
"Nhưng mẹ cháu không phải..." Có người nói.
"Đúng, đó là bởi vì ngay từ đầu, bọn họ cũng đang đoán mà thôi, lúc ấy cháu chỉ về nhà, nói cháu đang gặp rắc rối ở trường học, bọn họ tưởng là việc này, nhưng thật ra không phải." Giang Triệt đáp lại.
Nghe xong câu này, đám người có đủ các loại phản ứng.
Nhưng phản ứng đầu tiên của cha Giang mẫu là rất hoảng sợ, nếu không phải việc này, vậy con trai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong mắt hai người tràn ngập lo lắng.
"Cứ biên soạn đi, học hành cái gì tốt đẹp không học, chỉ biết học nói dối." Dì hai ở bên cạnh khinh bỉ một trận.
"Nhưng mà, không phải cháu lấy sáu ngàn tệ từ trong nhà đi bồi thường cho nhà người ta à? Đây là sự thật đúng không?" Thím Trương lại tham dự nói, "Chuyện này thím cũng không có nói bừa, thím nghe tận tai... Đúng rồi Tiểu Triệt, vậy rốt cuộc cháu đã phạm phải chuyện gì?"
"Được, xem ra con dâu cũng mất tích luôn rồi." Chị họ từ khi Giang Triệt bước chân vào nhà vẫn không mở miệng, lúc này cũng ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa đâm vào một câu, người này được mọi người công nhận là thứ không có đầu óc, đoán chừng trước khi đến nhà Giang gia đã được dặn dò kỹ càng, lúc này mới là lần đầu tiên mở miệng.
"Sao lại nói như vậy? Còn chưa tới phiên các người xen vào đâu."
Giang Triệt nhìn cô một cái, không nói gì, quay lại cười khổ một tiếng nói: "Cho nên mới nói, con là người làm sai...... Ba, mẹ, còn ông nội nữa, thật sự xin lỗi, hại ba người đã lo lắng, thật ra con không gặp rắc rối gì cả, cũng không gây chuyện...... Lúc trước chính là vì lừa tiền của hai người mà thôi."
“……”
Mọi người rất ngạc nhiên, lời nói này, có thể nói thẳng toẹt ra như vậy à?
"Không gây rắc rối là chuyện tốt, nhưng lừa tiền của cha mẹ! Sáu ngàn tệ, đây cũng không phải là số tiền nhỏ, là số tiền siêu siêu lớn."
"Nếu là con của ta, phải đánh chết mới được." Rất nhiều người đều nghĩ.
Người lo lắng lại càng lo lắng, Giang Triệt làm sáng tỏ chuyện này ở đâu chứ? Y rõ ràng nhảy mương không muốn muốn nhảy sông Hoàng Hà đây mà. Còn không bằng dứt khoát nhận chuyện 'mạng người', so sánh ra mà nói, chuyện kia mọi người có thể hiểu được, chuyện lừa tiền -- đại nghịch bất đạo cộng thêm khốn nạn.
Giang mẫu không biết phải làm sao.
Giang phụ coi như trấn định, kiềm chế nói: "Con cần nhiều tiền như vậy làm gì? Còn không thể nói rõ, phải dùng lừa để lấy tiền cha mẹ."
"Làm ăn, cha, mẹ, nếu như lúc trước, con trở về nói rằng con muốn cầm sáu ngàn tệ trong nhà để đi làm ăn, hai người sẽ cho con không?"
Giang phụ suy nghĩ một chút, lắc đầu... Tất cả mọi người đặt mình vào hoàn cảnh của người khác rồi thử suy nghĩ một chút, tất cả đều lắc đầu. Thời đại này, trẻ con lập nghiệp làm ăn? Đùa à? Không ai đáp ứng chuyện này, người lớn cũng không có mấy người dám có ý nghĩ này nữa là.
"Cho nên, con chỉ có thể dùng lừa gạt, hơn nữa cha mẹ đã hiểu lầm, con cũng không dám giải thích, sợ cha mẹ quấn đến cùng. Xin lỗi, cha, con sai rồi." Giang Triệt đứng trước mặt cha, bất luận mục đích lần này như thế nào, chuyện là mình làm ra, hại cha mẹ lo lắng ủy khuất cũng là sự thật, y thật sự rất áy náy.
……
"Vậy cháu làm ăn cái gì?"
"Lỗ vốn hay kiếm lời?"
"Đứa nhỏ này, cũng quá xằng bậy, làm loạn quá."
Giang phụ còn chưa lên tiếng, một đám người đã tranh nhau đặt câu hỏi, đương nhiên, đa số bọn họ đều nghĩ, còn có tiền để trở về không?
Mặt khác có người vẫn không tin.
Nhưng Giang phụ tin, bởi vì ông từng nhớ tới, con trai kỳ thật đã lỡ miệng hai lần: "Một lần nó nói có thể mang tiền về, một lần khác, nó khuyên nó muốn làm gì đó, cũng không cần bán nhà, chờ nó khoảng năm ngày -- hôm nay vừa vặn năm ngày."
"Em mà cũng muốn làm ăn?" Anh rể họ rốt cục có cơ hội để phản bác, luận chuyện làm ăn buôn bán, nơi này ai dám so sánh với hắn? Hắn tràn đầy tự tin đứng lên nói: "Như vậy em đã trở về, sợ là lỗ vốn đúng không, cho rằng tiền dễ kiếm như vậy à, buôn bán có nhiều kiến thức trong đó, em thì biết cái gì, dựa vào em..."
Lúc anh rể họ bắt đầu nói chuyện, Giang Triệt đang cúi đầu cắn sợi chỉ bên trong áo khoác...
Anh rể họ nói được một nửa, Giang Triệt giật dây chỉ ra, lấy ra một cái túi giấy, nhìn một chút, đặt trước mặt người mẹ tương đối vô tâm vô phế của mình.
"Cái gì vậy?"Giang mẫu hỏi ra một vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi.
"Thứ tốt, mẹ, mẹ mở ra xem." Giang Triệt mỉm cười ý bảo mẹ dùng tay mở gói hàng.
Từng đôi mắt đều thẳng vào, có người đang đoán mò, đánh giá độ dày của xấp giấy, người đứng phía sau thì phải kiễng mũi chân lên.
Từng tầng giấy báo bị mở ra... Nhìn thấy rồi, tiền là tiền, một màu xanh, một chồng thật dày, không, hai chồng...
"Hưz." Ngoài cửa có người mạnh mẽ nấc cụt một cái.
Rốt cục, toàn bộ được mở ra, hai chồng tờ 100 tệ thật dày, được dán ngang bằng tờ giấy, rơi xuống bàn bốp bốp hai tiếng, đó là sức nặng.
Hai vạn, đây vốn là tiền Giang Triệt lần này trở về chuẩn bị giao cho cha mẹ, nhưng ở hiện trường, ngoại trừ anh rể họ, thì chưa có ai thật sự nhìn thấy nhiều tiền một lần bày ra trước mắt như vậy...
Trầm mặc, thán phục, mọi người thấp giọng nghị luận.
"Từng này là bao nhiêu?" Nhịn không được, có người hỏi một tiếng.
"Hai vạn tệ." Giang Triệt bình tĩnh nói.
“……”
Một lần nữa tập thể trầm mặc.
"Cháu làm ăn rồi kiếm được? Chi một tháng kiếm được từng đó?" Rốt cuộc, lại có người hỏi.
"Ừm", Giang Triệt quay sang cha mẹ, "Cha, mẹ, đây là số tiền con kiếm được trong một tháng, toàn bộ hai vạn tệ, bây giờ giao hết cho cha mẹ... cha mẹ đừng giận con, con cam đoan sẽ không có lần sau."
"...... " Giang mẫu không lên tiếng.
Bây giờ ai cũng biết:
Học sinh trung học của Giang gia không gây ra 'mạng người'.
Hơn nữa, Giang gia thành 'hộ vạn tệ', không, 'hộ nhị vạn tệ' mới đúng. (gần 40 triệu VNĐ thời giá 1992)
Đây là đầu năm 1992, đừng nói nông thôn trong thị trấn nhỏ như vậy, cho dù là người bình thường ở các thành phố lớn, cũng không tiết kiệm được nhiều tiền lắm, vạn tệ hộ vẫn là đại danh từ của người có tiền.
Hơn nữa ở đây vốn chính là nông thôn của thị trấn nhỏ.
Cho nên, cú sốc do hai xấp tiền trăm tệ màu xanh đặt trên bàn lúc này mang lại, là điều mà sau này không ai có thể tưởng tượng được.
Mặt khác càng mấu chốt hơn, Giang Triệt nói y chỉ dùng một tháng, chỉ một tháng mà thôi, chỉ một tháng để tiểu tử khiêm tốn này đã kiếm được số tiền mà nhiều người ở đây chưa từng thấy trong đời.
"Đứa nhỏ này nếu là con của tôi, tôi phải...... chu cấp cho nó." Vừa rồi còn muốn đánh chết con người ta.
"Vẫn là có học hành tốt hơn, phải đưa con đi học mới được." Rất nhiều người vốn không định đưa con đi học, cũng bắt đầu thay đổi tư duy.
Thời điểm này, rất nhiều người đang ảo tưởng, nếu bây giờ trong nhà mình, thằng ranh chết tiệt trong nhà nói ra câu này: "Cha mẹ, con kiếm lời hai vạn tệ, toàn bộ giao cho các người..."
Chuyện này vui đến phát khóc mà!