Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tiếng bước chân lại một lần nữa từ phía sau truyền đến, Giang Triệt thầm nghĩ, bạn học Diệp đời này có một chút thay đổi, trở thành người thích chơi tiểu thuyết của Quỳnh Dao rồi, 'luôn có hình ảnh phải đợi đến khi đuổi theo phía sau rồi mới nói ra'.

Bản thân y nhớ rất rõ là cô không đọc truyện của Quỳnh Dao mà.

"Sao vậy?" Giang Triệt xoay người.

Diệp Quỳnh Trăn do dự một chút, ngẩng đầu nói: "Tớ, nếu như tớ nói, chuyện này thật sự không phải vì tớ kiên trì muốn làm khó Trịnh Hân Phong, cậu có tin không?"

Giang Triệt gật đầu: "Đương nhiên là tin."

Y nên dứt khoát quyết đoán, Diệp Quỳnh Trăn ngược lại sửng sốt một chút, mới nói: "Vì sao?"

"Bởi vì cậu cũng không phải là người xấu."

"Tớ..." Diệp Quỳnh Trăn khóe miệng giật giật, muốn cười nhưng là không cười không được, có chút ảm đạm nói: "Tớ đối xử với cậu như vậy, còn chưa đủ xấu xa à?"

Giang Triệt suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Đúng là có chút tàn nhẫn, nhưng chủ yếu vẫn là phương hướng cuộc sống và lựa chọn con đường khác nhau, khiến cậu khó xử cho chính mình, kỳ thật cũng không nên như vậy. Khó xử cũng không thể lâu dài được."

Nghe xong câu trả lời này, Diệp Quỳnh Trăn rất muốn xông lên kiểm tra một chút, người đứng trước mặt mình rốt cuộc có phải là Giang Triệt hay không, hay là y đang đeo một cái mặt nạ, nhưng dù sao cậu ta đã từng là người quen thuộc trong hai năm, cô cần gì phải làm như vậy... Đây chính là Giang Triệt 100%.

"Bất kể thế nào, tớ đều hy vọng cậu khỏe và sống tốt, Giang Triệt." Cô nhìn vào mắt y khi nói chuyện.

"Tớ cũng vậy, cô giáo Diệp."

Giang Triệt mỉm cười nói chuyện, y không muốn đi tìm hiểu xem mức độ hy vọng sống tốt của cô rốt cuộc là ở đâu, người với người không giống nhau, có người có thể yêu người khác hơn bản thân mình, mà một số người khác, cho dù yêu người khác cũng không làm được, giống như dung lượng của cốc nước không giống nhau, điều này thật ra không liên quan đến đúng sai, chỉ nhìn lựa chọn của mỗi người, không phải mẫu người mà bạn muốn, không lựa chọn là tốt rồi.

Hoặc bởi vì ma lực của Giang Triệt, làm cho cuộc đối thoại vốn rất xấu hổ và gượng gạo trở nên bình thản mà tự nhiên hơn nhiều, Diệp Quỳnh Trăn cũng thả lỏng không ít.

"Thật ra, tớ hiện tại có một cảm giác rất kỳ quái", Chờ một lát nàng cười nói, "Tớ bỗng nhiên cảm thấy cậu rất đặc biệt, mà tớ trước kia, vậy mà vẫn không phát hiện... Có phải, có phải chuyện này gọi là 'bất thức Lư Sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung' (chẳng rõ Lư Sơn hình dáng thật, bởi thân đứng ở chính nơi này)?"

Nói xong một câu này, chờ mong đáp án của mình, Diệp Quỳnh Trăn bất ngờ phát hiện, Giang Triệt vẫn đang bình tĩnh lại khẩn trương lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa cô và y.

Có chuyện gì vậy? Cô đang nghĩ......

"Không phải, không phải cậu muốn nói cậu hối hận chứ?" Vẻ mặt Giang Triệt cực kỳ kích động.

Cô giáo Diệp cực kỳ lý trí rất muốn đánh người này một trận.

"Cậu, cậu có thái độ gì đấy...... Giống như, sợ tớ hối hận lắm à." Lúc nói ra những lời này, cô thậm chí giậm chân một cái, đây là bộ dạng mà Diệp Quỳnh Trăn hiếm khi lộ ra.

"Chính cậu đã nói, tuyệt đối không hối hận."

Giang Triệt nói tiếp, cô giáo Diệp dựa vào bắp chân y đá một cước rõ đau, nắm chặt bàn tay nhỏ, lồng ngực phập phồng, hít thở như đang bốc khói.

"Được, được, như vậy đi, chúng ta ví dụ một chút, hiện tại nếu để cho cậu chọn lại một lần... nhớ kỹ chỉ là ví dụ! Ví dụ nhé, hiện tại một bên là tớ, một bên là visa Mỹ, cậu sẽ chọn bên nào?"

Diệp Quỳnh Trăn cúi đầu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nói: "Chắc chắn... vẫn là visa."

"Đúng rồi, đây mới là cậu, cứ cố gắng là cậu tốt rồi", Giang Triệt thở dài một hơi, thoải mái cười nói, "Kỳ thật đối với tớ cũng không cần cố ý phủi sạch làm gì, quá cố ý ngược lại cũng không tốt. Nếu muốn người khác quên đi chuyện này, đầu tiên chính cậu phải xem nhẹ nó trước."

"Ừm." Ánh mắt Diệp Quỳnh Trăn nghiêm túc, ra sức gật đầu.

"Ngoài ra nơi làm việc..."

"Cái gì... nơi làm việc?"

Dùng từ không cẩn thận, thời đại này còn chưa lưu hành cách nói này, Giang Triệt chuyển sang nói: "Chính là trong công việc, tớ muốn nói, vừa mới tham gia công tác, không nên dùng sức quá mạnh, ở chung với đồng nghiệp, lãnh đạo cũng giống như vậy... 'Tế thủy trường lưu' (đều đều, từng ít một, không ngừng), từ từ sẽ đến."

Diệp Quỳnh Trăn là người thông minh, suy nghĩ một chút, hiểu được Giang Triệt đang nhắc nhở mình, có chút cảm động nhìn Giang Triệt, nói: "Cảm ơn cậu."

"Vậy như vậy nhé, tớ về trước."

Giang Triệt xoay người rời đi không xa.

Diệp Quỳnh Trăn phía sau nói: "Đúng rồi, chuyện báo danh giáo viên ......"

"Chuyện đó sau này rồi hãy nói."

Giang Triệt không dừng bước, rẽ qua một khúc cua, biến mất trong tầm mắt của cô giáo Diệp.

Diệp Quỳnh Trăn ngơ ngác đứng tại chỗ trong chốc lát, bởi vì vừa rồi, chuyện Giang Triệt và visa đang quấn một đoàn trong đầu của cô, tình hình chiến đấu kịch liệt, mà để đưa ra lựa chọn này, thì ra cho tới bây giờ cũng không cần do dự nửa bước.

"Lại gọi mình là cô giáo Diệp......"

"Bởi vì sợ mình hối hận nên mới hoảng hốt như vậy......"

"Bởi vì mình chọn visa, vậy mà cậu ta thở dài một hơi..."

Cô giáo Diệp rất tức giận!

Cô gặp Tô Sở ở cửa khi cô quay lại văn phòng của mình.

Tô Sở nhìn phía xa xa, có chút thất vọng nói, "Thật đáng tiếc, vốn còn muốn nhờ em giới thiệu làm quen một chút, kết giao làm bạn bè... Quên đi, lần sau cũng được, bạn học gối thêu hoa."

"Gối thêu hoa?"

"Cái tên Giang Triệt đó, cái gối thêu hoa xinh đẹp đó."

Diệp Quỳnh Trăn trong lòng bỗng dưng có cảm giác không thoải mái lắm, nhìn Tô Sở, thình lình nói một câu: "Chắc chị không biết, danh ngạch ở lại trường của cậu ấy, do chị nên bị đẩy ra."

Nói xong cô lạnh mặt lại, lập tức bước đi qua bên cạnh Tô Sở.

Phía sau truyền đến thanh âm, Tô Sở vui vẻ nói: "Oa, có duyên như vậy ư."

……

Giang Triệt gặp Trịnh Hân Phong ở giao lộ.

"Tặng cậu một món quà." Giang Triệt vỗ thông cáo xử phạt vào lòng cậu ấy, nói, "Trân trọng nhé, cảnh báo bản thân sau này làm việc không thể xúc động như vậy nữa."

"Cái gì vậy?" Trịnh Hân Phong mở ra rồi nhìn thoáng qua, sau đó hưng phấn đuổi theo.

Giang Triệt mang theo một chút đắc ý, chờ cậu ấy nói chuyện.

Lão Trịnh kích động và thêm phần cảm động, lắp bắp nói: "Cậu, cậu đi trộm nó à?"

"...... Tớ trộm em gái cậu thì có!"

Giang Triệt tức giận trừng mắt nhìn cậu ấy, "Cậu cảm thấy trộm cái này có ích gì không?"

Rất vất vả, Trịnh Hân Phong mới nắm được tình huống cơ bản, một đường đuổi theo Giang Triệt hỏi đông hỏi tây.

Đây là chuyện của cậu ấy, Giang Triệt đương nhiên không cần giấu diếm gì với cậu ấy cả.

"Bộ dạng bức bách đó, cực kỳ đê tiện, lúc ấy nếu tớ cũng ở đó, mặc kệ hắn là giáo viên hay là gì, nhất định đánh hắn một trận." Nghe được biểu hiện ban đầu của Trương Bảo Hữu, Trịnh Hân Phong phẫn nộ không thôi, nghi hoặc nói: "Cậu thực sự không để ý tới hắn? Cậu cũng không thấy tức giận?"

"Tức giận à, tức giận đến mức muốn đánh chết hắn, nhưng mà tại chỗ nhào tới đánh một trận, không có ý nghĩa gì cả, chỉ biết rằng sự tình càng xấu hơn, càng phiền toái hơn, lưu lại nhược điểm lớn ở trong tay hắn, sau đó cậu triệt để xong đới, tôi cũng không khá hơn chút nào...... Cho nên cần gì phải thể hiện mình đang tức giận cho đối thủ xem chứ?"

Trịnh Hân Phong suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, trịnh trọng nói: "Cũng đúng, chờ tốt nghiệp sẽ trùm bao tải đầu anh ta lại rồi tẩn một trận."

"...... Chuyện này cũng có thể cân nhắc."

"Vậy sau đó thì sao, cậu làm như thế nào tiếp theo, toàn bộ cũng không quá mười phút chứ?"

"Cậu có phải cảm thấy trong mười phút, tớ đã làm ra chuyện gì đó nhất định rất đặc sắc, rất cao minh đúng không?"

"Không phải à?" Trịnh Hân Phong chỉ về tờ thông cáo xử phạt đã được gấp lại, "Nếu không phải, trong thời gian ngắn như vậy, sao thứ này lại nằm ở trong tay tớ?"

"Thật ra thì không cao minh chút nào, thời gian quá gấp, tớ cũng gấp, cho nên, chỉ còn cách làm cấp thấp nhất, khi một người không có biện pháp, còn có biện pháp cấp thấp nhất và trực tiếp nhất", Giang Triệt nói, "Lúc ấy đi ra, tớ trực tiếp xoay người lên lầu ba, gõ cửa phòng làm việc của chủ nhiệm Lý khoa sinh viên, đi vào nói chuyện của cậu với thầy ấy..."

Giang Triệt đại khái lặp lại tất cả những gì y nói trong vòng chưa đầy mười phút, đầy đủ từng lý do một.

Trong đó bao gồm lời giải thích của vị chủ nhiệm Lý kia đối với Diệp Quỳnh Trăn, đều là nguyên văn của Giang Triệt, ngoài ra, còn có một đống tác dụng cảnh báo đã đạt được, các học sinh có thể lĩnh hội 'dụng tâm lương khổ' (tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại) của trường học, vân vân.

Trịnh Hân Phong nghe xong, cảm khái nói: "Lão Giang, sao cậu lại có thể nói như vậy?... Khó trách thầy ấy bị cậu thuyết phục."

"Thuyết phục?"

"Không phải à?"

Giang Triệt cười khổ, sau đó nói: "Lúc tớ nói lý do thứ nhất, tớ đặt bốn tờ một trăm tệ lên bàn, thầy ấy nhìn thoáng qua và không nói gì, lúc nói lý do thứ hai, bỏ thêm hai tờ nữa, thầy ấy nói sự tình có chút phức tạp, lý do thứ ba cuối cùng, tớ lại bỏ thêm hai tờ..."

"Hơ, tớ nếu là thầy ấy, tớ sẽ không nói lời nào, chờ cậu bỏ thêm..." Mạch não của bạn học Trịnh Hân Phong làm cho Giang Triệt dở khóc dở cười.

"Thầy ấy cũng nghĩ như vậy." Giang Triệt cười nói, "Thêm tám trăm tệ, thầy ấy không nhả ra, tớ đi gom tiền lại, rồi nói, xem ra chủ nhiệm Lý thật sự khó xử, vậy để tớ lên lầu hỏi một chút."

"Trên lầu? Trên lầu là hiệu trưởng và phó hiệu trưởng, có ý gì?"

"Ý tứ chỉ có vậy thôi, nếu chê không đủ, tớ đi chỗ khác thử xem", Giang Triệt giải thích, "Làm như vậy là căn cứ vào phán đoán lúc trước của tớ, bản thân chuyện này, thực ra cấp trên cũng không coi trọng lắm, chỉ là Trương Bảo Hữu đang cố gây sức ép mà thôi, cho nên, tám trăm tệ là đủ rồi."

"Vậy thầy ấy?"

"Thầy ấy cầm lấy một quyển sách, che tiền lại, nói với tớ, nhưng thầy ấy đã phê duyệt rồi."

"Duyệt cái chym, đã lấy tiền còn đùn đẩy à?"

"Không phải, nếu cậu đã từng trải qua hoặc tiếp xúc với giới quan trường... À, tớ có nghe nói", Giang Triệt nói đơn giản, giải thích theo, "Dù sao những lời nói như vậy, thực ra không phải là định từ chối, nó tương đương với việc nói với tớ, tình huống bây giờ là như vậy, có chút khó xử, cậu giúp tôi nghĩ xem nên xử lý thế nào, nếu biện pháp thỏa đáng, tôi sẽ làm."

"Vậy cậu......"

"Tớ nói với ông ấy, thực ra không cần nói thẳng về việc hủy bỏ hình phạt, chủ nhiệm Lý chỉ cần bỗng nhiên có chút do dự, cảm thấy chuyện này không thể quá võ đoán, tốt nhất nên cân nhắc cẩn thận... Sau đó, cứ nghĩ đến việc chúng ta chuẩn bị tốt nghiệp là được rồi."

"... " Trịnh Hân Phong gật đầu một cách ngu ngơ, trong lòng lại tính toán, hiếm khi nghiêm túc nói, "Nhiều môn đạo như vậy, ngay cả chủ ý cũng phải tự chúng ta thay thầy ấy nghĩ kỹ, haiz, nếu như tớ tự mình đi xử lý, khẳng định muốn đưa tiền cũng không đưa ra được...... Cám ơn người anh em, tám trăm tệ, tớ từ từ sẽ trả lại cho cậu."

"Còn trả cái rắm, không phải đã nói với cậu rồi, học kỳ trước và học kỳ này tớ ra ngoài hai lần, kiếm được một chút tiền." Đối với Trịnh Hân Phong, Giang Triệt không có ý định giấu diếm hoàn toàn.

"Nhưng đó là tám trăm tệ (1,5 triệu VNĐ thời giá 1992)! Nếu ít, tớ cũng không nói như vậy với cậu."

"Đúng vậy, tám trăm tệ, thịt đau muốn chết", Giang Triệt kể từ khi trải qua thời gian ngủ ở nhà ga Thượng Hải, cả ngày nằm mơ đều là ba mươi tệ, khái niệm tiền bạc của y cũng đã trở lại năm 92, tám trăm tệ, thật ra là rất đau lòng, "Nhưng mà, ai bảo cậu là anh em tốt chứ, một người nào đó nói rằng, thà chịu phạt sau lưng, cũng không muốn tớ cúi đầu."

Trịnh Hân Phong giật mình, quay đầu đi, không nói gì nữa.

Đợi đến khi thay đổi sang khuôn mặt cợt nhả, cậu ấy mới quay lại......

"Con mẹ nó, chỉ là một nhân vật nhỏ có chút quyền lực, cũng có thể làm khó dễ chúng ta như vậy, thật là khốn kiếp."

Giang Triệt gật đầu: "Đây chính là sinh thái hiện tại, đợi đến đi ra ngoài làm việc, cảm thụ sẽ nhiều hơn. Bởi vì chúng ta còn quá nhỏ yếu, còn đang ở tầng thấp nhất, đối với hệ sinh thái cấp thấp của hiện tại, cũng chỉ có thể thích ứng cùng tiếp nhận, giống như một người không có công cụ, tay không bắt cá ở dưới sông, như vậy ít nhất bắp chân phải giẫm ở trong dòng nước, ngực không ướt đã xem như may mắn...... Dù sao ít nhất việc nào dùng tiền để giải quyết được thì cứ vung tiền mà giải quyết thôi, về phần tương lai..."

"Tương lai thế nào?"

Giang Triệt muốn nói dùng FaceID, sợ bạn học Trịnh nghe không hiểu lắm, có chút không được tự nhiên nói: "Tương lai hy vọng, khi người khác nhìn thấy khuôn mặt này của chúng ta, vấn đề sẽ tự động được giải quyết... Trong tương lai, tốt nhất là đặt một cái tên ở đó (mã QR), người khác muốn giải quyết vấn đề, giơ mặt vào là đã giải quyết xong (dơ điện thoại quét mã chuyển tiền)."

Trịnh Hân Phong kinh ngạc nhìn Giang Triệt.

Xem ra cậu ấy có chút lĩnh ngộ về tương lai, Giang Triệt cảm thấy có chút vui mừng.

Kết quả cậu ấy vô cùng kích động nói: "Khí chất ổn định, Giang Triệt, cậu đã luyện được khí chất ổn định, cu thảo à nhầm cao thủ, quá cao thủ, cậu nếu cùng tớ tu luyện 'Cửu Chuyển Kim Thân Quyết', nhất định có thể luyện thành cảnh giới Tiên Thiên Trúc cơ."

“……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK