Năm nay, bí thư Trịnh mới 19 tuổi, hơn nửa tháng nữa là tốt nghiệp trung học phổ thông. Thời kỳ này, chuyện suy nghĩ kết hôn sinh con thật ra không thể quá sớm, nhưng Giang Triệt vẫn có chút không thích ứng lắm.
"Sốt ruột thế, chưa gì đã nghĩ đến việc sinh con rồi?" Nếu thật sự mình trâu bò như vậy, vậy liền vỗ cậu ta thêm vài cái, Giang Triệt vừa nói, vừa vỗ bả vai Trịnh Hân Phong liên tục.
Trịnh Hân Phong cười nói: "Tớ không vội như vậy đâu, là ý của trong nhà."
Giang Triệt hơi kinh ngạc, cái miệng con hàng này bình thường không dễ mở lời với người nhà lắm, hỏi: "Cậu đã nói với người nhà rồi à?"
Trịnh Hân Phong gật đầu, "Không thể không nói được, cho rằng đều giống cậu, tâm tư không biết đều để ở đâu. Bạn học của chúng ta lúc này ai không nghĩ đến chuyện đi dạy học chứ? Còn có trong nhà, phòng giáo dục ở địa phương, không phải tất cả đều nhìn vào nhóm người chuẩn bị đi dạy như chúng ta à? Tốt nghiệp đã rồi tính sau."
Lời này ngghĩ lại cũng đúng.
Nhưng mà, việc này cũng không cần Giang Triệt quan tâm, công việc trong nhà đã sắp xếp xong xuôi, bản thân y nằm trong danh sách giáo viên, công tác giao tiếp cụ thể đương nhiên sẽ do trường học và phòng giáo dục ở quê xử lý.
"Sớm muộn gì cũng phải nói ra, tớ suy nghĩ một chút, dứt khoát hai ngày trước gọi điện thoại liền nói thẳng luôn."
Quê của Trịnh Hân Phong xa hơn Giang Triệt, lại ở trong nông thôn, ở đó ngay cả điện thoại cũng không có. Cậu có việc muốn nói chuyện điện thoại với cha mẹ cực kỳ bất tiện, phải gọi tới thị trấn sớm hơn một ngày, ước định thời gian để ngày hôm sau gọi điện thoại, xem có trùng hợp hay không, nhờ người hỗ trợ về thôn thông báo lại, rồi ngày hôm sau để cha mẹ tới sớm trong khoảng thời gian đó.
Hai bên ước định thời gian, xem ai gọi trước.
"Cha mẹ tớ hôm đó đội mưa đi tới, gọi điện thoại qua, tớ nói muốn ở lại Lâm Châu, rồi nói tình huống trong nhà của Tạ Vũ Phân...... Mẹ tớ nghe vậy, liền ngất lịm tại chỗ."
"Bà ấy cho rằng tớ muốn làm con rể cho người ta, khóc lóc như gì, mắng tớ té tát... Tớ phải giải thích rất lâu, đậu đội trời chân đạp đất thề độc sau này sinh con khẳng định mang họ Trịnh, bà ấy mới miễn cưỡng tin tưởng."
Làm mẹ mà, vì chuyện này mà kích động cũng không có gì lạ, Giang Triệt cười cười, nghĩ đến hình như còn có một điểm mấu chốt đã bị bỏ sót, "Vậy bác không cần công việc nhà nước nữa à, hai chú dì cũng đồng ý việc này?"
"Bọn họ cũng không biết, phía phòng giáo dục tớ sẽ tự mình nghĩ biện pháp, bọn họ còn tưởng rằng tớ được phân công làm việc ở Lâm Châu nữa thì có. Con trai có thể làm người thành phố, cha mẹ tớ còn rất cao hứng là đằng khác, chỉ là nói không nên tin phụ nữ ở thành phố, nói họ quá phù phiếm, sợ chẳng may Tạ Vũ Phân thay đổi, sợ con cái xuất thân ở nông thôn bị bỏ rơi ở đây. Sau đó thì có một ý định, nắm chặt việc sinh con đẻ cái, phải họ Trịnh, nói rằng phụ nữ sinh con thì an ổn hơn, tương đương việc bị buộc chặt với nhau. Nếu không bọn họ sẽ không yên tâm, mẹ tớ lại lo lắng sinh bệnh nữa thì khổ."
Giang Triệt nghe hiểu, theo ý này, có lẽ sang năm, Trịnh Hân Phong sẽ được làm cha, tốc độ này...
"Chờ lúc kết hôn, tớ muốn đưa Tạ Vũ Phân đi Bắc Kinh hoặc Thâm Quyến ăn quán McDonald một lần cho biết."
"Cụ thể đi đâu còn chưa quyết định, tớ muốn đi xem thủ đô như thế nào, nhưng Tạ Vũ Phân thì muốn đi Thâm Quyến, bên kia có nhiều món đồ thời thượng, cô ấy vẫn muốn đi xem thử."
"Đúng rồi, cô ấy còn nói, đứa bé họ Trịnh, có thể gọi là Trịnh Tạ Tạ được không..."
Nói chuyện, bốn người đã đi tới bên ngoài nơi đấu giá, nơi tổ chức là một hội trường tạm thời, ở lầu hai, nhưng mà không cần từ lầu một đi lên, trước cửa có một hàng dài bậc thang để đi thẳng lên trên.
Đi được vài bước, ngẩng đầu nhìn thấy một hàng biểu ngữ, Trịnh Hân Phong bỗng nhiên mới phản ứng lại một chuyện, nói:
"Đúng rồi, đây là nơi đấu giá... tại sao chúng ta lại phải đi đến buổi đấu giá cửa hàng? Lão Giang, hiện tại trong tay của cậu rốt cuộc có bao nhiêu tiền, có mua nổi không?"
Giang Triệt gật đầu, nói: "Có, khoảng một trăm vạn tệ."
Rất thẳng thắn và rất trực tiếp, việc này Giang Triệt cũng không có ý định gạt Trịnh Hân Phong, nếu không sẽ không dẫn cậu ta tới đây, hơn nữa chuyện tương lai cậu ta muốn tham dự vào, cũng không có khả năng giấu diếm được, cho nên vẫn nên để cho cậu ta làm quen trước thì tốt hơn.
Bạn bè anh em cùng nhau làm việc, không tồn tại lòng ghen tị, không tồn tại việc cam lòng, thật sự nó rất trọng yếu. Bạn tốt qua hai kiếp người, Giang Triệt vẫn tin tưởng Trịnh Hân Phong.
Lão Trịnh nói, "À, chừng một trăm..." Giật mình một chút, cậu ta xoay người trực tiếp ngồi bệt xuống bậc thang.
Lại trầm mặc trong chốc lát, mới bắt đầu vừa lẩm bẩm, vừa oán giận cách Giang Triệt nói chuyện.
"Không phải, Lão Giang, cậu làm như vậy là không đúng... Chúng ta không thể như vậy được. Chúng ta tốt nghiệp đi đến vùng nông thôn, năm đầu tiên tiền lương mới được bao nhiêu chứ? Chưa tới mấy trăm tệ, cậu biết mà."
"Cậu cứ như vậy, tớ không thể vượt qua được...... Cậu có biết lý tưởng của tớ, mục tiêu là gì không? Tớ đã suy nghĩ rất lâu, nói muốn đi theo cậu buôn bán trong một năm là được, trong lòng thầm nói, cố gắng kiếm 'vạn nguyên hộ' trong một năm đó. Có thể nuôi sống chính mình và vợ con, còn có thể ứng phó với cha mẹ tớ một chút, thể hiện lòng hiếu thảo...... Trở về quê nhà, tớ cũng xem như áo gấm về quê."
"Kết quả là hai vạn tệ đầu tiên, tớ biết sau đó đã thành bảy vạn tệ, sau đó, cậu đi Thượng Hải vài ngày, sau đó... cậu cứ như vậy."
"Cậu làm như vậy, cậu..... Lý tưởng của tớ, thoáng cái cực kỳ hoảng loạng, nên làm cái gì bây giờ? Trưởng thành, hay nên tự dỗi với chính bản thân mình?"
Hậu thế trăm vạn hộ đã rất phổ biến (gần 3,4 tỷ VNĐ thời gián 2023), chắc là không có cảm giác gì quá lớn. Thế nhưng hiện tại, trăm vạn nguyên hộ ở bất kỳ địa phương nào đều được xem là người có nhiều tiền, từng có một vị phú hào sau này miêu tả khi mình kiếm được năm mươi vạn đầu tiên đầu thập niên 90, cả người rất bối rối, nhốt ở trong phòng trừng mắt nhìn đống tiền kia suốt cả đêm.
Bí thư Trịnh bị đả kích triệt để.
"Tớ không cho cậu tiền, chỉ cho cơ hội, cậu dựa vào bản lĩnh tự mình kiếm...... bao nhiêu cũng là chuyện đương nhiên." Giang Triệt cười giúp cậu ta khai thông -- Triệt ca chơi bom không à.
"Thầy Chu ở trường chúng ta, do vợ bị mất việc, trong lớp học nói với chúng ta phải tỉnh táo với chủ nghĩa sùng bái tiền bạc, ngay cả phấn cũng bẻ đôi khi nói... Thời gian trước thầy ấy cũng nghỉ không lương giữ chức để đi xuống miền Nam, làm trợ lý cho một bạn học cũ, chuyên mở cửa xe ô tô..."
"Tớ sẽ không để cậu mở cửa xe cho tớ."
"Tớ biết, đương nhiên tớ biết...... Nhưng tớ ngứa tay, bây giờ đặc biệt muốn mở cửa xe ô tô cho cậu...... May mà cậu không mua xe ô tô. Tớ đã nói rồi, người như thầy Chu, làm sao có thể bỏ mặt mũi xuống được, thứ như tiền tài, quả thật quá lợi hại."
Bí thư Trịnh nói xong tự mình nở nụ cười.
Tính cách của cậu ta Giang Triệt rất hiểu rõ, cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, sang ngày mai, khẳng định lại là nhẹ nhàng chả quan tâm gì nữa, bắt đầu mặt dày mày dạn, cho nên không cần quá lo lắng.
"Lát nữa có phải cậu sẽ tiêu mấy chục đến trăm vạn ra ngoài đúng không?" Lão Trịnh ngẩng đầu hỏi.
Giang Triệt gật đầu.
Trịnh Hân Phong nói, "Tớ sợ tớ đau lòng quá mà chịu không nổi cảnh đó... Tớ nên về trước."
Giang Triệt suy nghĩ một chút, cũng được, xoay người nói với Trần Hữu Thụ: "Hữu Thụ, nếu không cậu cũng về nghỉ ngơi trước đi, đi theo cả đêm không ngủ rồi, nên nghỉ ngơi."
"Không mệt lắm, nhưng... được." Cậu ấy đại khái cũng không có hứng thú với hiện trường buổi đấu giá, ngại phiền phức.
Đây chính là phong cách nói chuyện của Trần Hữu Thụ, cho nên bảo cậu ấy gọi điện thoại dụ dỗ xe cứu thương đến chính quyền thành phố, đúng ra là đang để cậu ấy khó xử, nhưng vừa vặn đang cần phong cách tự thuật của cậu ấy, vừa nghe đã biết là người quá thành thật, đối phương mới có thể tin tưởng mà không chút nghi ngờ.
Trần Hữu Thụ cùng Trịnh Hân Phong đi trước, lưu lại Tần Hà Nguyên, cậu hiện tại đã bắt đầu luyện tập chuyện tiếp xúc, giao lưu, bản thân chắc cũng không thích lắm, nhưng Trần Hữu Thụ đã như vậy rồi, cậu cũng không có biện pháp khác.
"Triệt ca, tôi muốn hỏi một chuyện, chuyện này khi nào...... giúp người thế nào?" Tần Hà Nguyên bất ngờ hỏi.
"Hả?"
"Anh muốn giúp đỡ chuyện của mọi người và kinh doanh của chúng ta nằm ở mức nào?"
"Ba bảy đi." Giang Triệt nói: "Về góc độ khi xen vào việc của người khác, tôi tất nhiên cảm giác rất ghê tởm đối với Ngưu Bính Lễ, nhưng mà còn không đến mức cho rằng mình có thể vì dân trừ hại, cũng sẽ không kích thích mâu thuẫn sớm như vậy. Sự việc này sẽ để cho Đường Liên Chiêu tự xử lý, nhiều nhất là tôi thuận tay giúp một chút. Nhưng hiện tại không phải vừa có cơ hội à, ông ta dám cùng Chủ tịch Đại đào hố ở bên buổi đấu giá để chờ tôi nhảy vào, hơn nữa trên tay ông ta cũng có vị trí mà tôi muốn có nhất. Về phần Lưu Dát Bao, cũng tận lực giúp đỡ, không làm thất vọng lương tâm là tốt rồi."
"Gì mà tốt rồi, thành thật mà nói, bởi vì trước kia đã trải qua không ít, hai ngày nay tôi có chút sợ Triệt ca anh quá đi... diễn tả hành động đó thế nào nhỉ, đúng rồi, là hành động vĩ đại", tìm một từ cứng nhắc để hình dung, Tần Hà Nguyên xấu hổ cười cười, hỏi, "Cửa hàng số 27 đó thật sự tốt như vậy à?"
"Đúng vậy, tôi đoán chừng, giá trị tương lai của nó sẽ là một con số rất khủng bố", Giang Triệt cười nói, "Hảo hán cổ đại vì dân trừ hại, không phải cũng nhân tiện kiếm thêm chút tiền mà."
Hai người hiểu ý cười một tiếng.
Đi vào phòng đấu giá, người tới đã không ít, người đại diện của Ngưu Bính Lễ là một người thân của ông ta, đã ngồi ở bên trong, chắc cũng đã biết Ngưu Bính Lễ đã xảy ra chuyện, nhưng vẫn đến đây.
Ngưu Bính Lễ là phó giám đốc xí nghiệp nhà nước, vốn không tiện trực tiếp ra mặt tham gia đấu giá được.
Bản thân 'chủ tịch Đại' cũng không có e dè chuyện này, ngồi xuống chào hỏi Giang Triệt, những người còn lại cũng tụ tập nói chuyện phiếm, chào hỏi lẫn nhau, chờ đợi một cuộc đấu giá vốn không có biến số nào bắt đầu.