Là đương sự của một khoản tiền lớn, Giang mẫu vẫn sững sờ ở đó......
Xung quanh mọi người bàn tán xôn xao, bà vẫn không rên một tiếng, một lúc sau, mới đột nhiên ra tay, xắn tay áo nhặt một xấp tiền, lớn tiếng nói: "Đừng cãi nhau...... Để tôi đếm trước."
"...... Ha, nhiều tiền như vậy bà đếm khi nào mới xong? Buổi tối về nằm với chồng rồi từ từ đếm đi."
Tiếng cười vang lên, không khí bực bội ban đầu bị quét sạch.
Ông nội đi tới, cười híp mắt vỗ vỗ bả vai Giang Triệt, cổ vũ khen ngợi đồng thời nháy mắt một cái, ý bảo Giang Triệt cẩn thận một chút.
Giang Triệt gật đầu, ý bảo ông nội yên tâm.
Sự đảo ngược lớn như vậy, hoàn cảnh rất xấu biến thành việc mọi người chúc mừng, Giang phụ thật ra cũng rất kích động, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, bình tĩnh, hỏi trước một câu: "Con kiếm được số tiền này như thế nào? Kiếm được từ việc kinh doanh gì?"
"Đúng vậy, kiếm như thế nào, Tiểu Triệt cháu nói xem."
"Đúng, nói xem, bỗng nhiên biết làm ăn rồi, so với ông chủ lớn còn giỏi hơn."
"Nói đi, chú cũng học theo cháu một chút."
Lòng hiếu kỳ cộng thêm sự háo hức nối tiếp nhau bởi những câu hỏi, cũng may, Giang Triệt này đã sớm biên soạn xong trước đó.
"Cháu có một người bạn học ở ngoại ô Thượng Hải, nhà cậu ta có một chiếc xe tải nhỏ..." Giang Triệt ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, nhìn về phía y, "Lúc trước chúng cháu học ở Lâm Châu, thấy rất nhiều người làm ăn kiếm tiền, cháu cũng giống như cậu ta, trông thấy trong nhà quá vất vả, cũng muốn làm thử một chút."
Trước tiên giả vờ rất hiểu chuyện, nói rõ nguyên nhân là do cái duyên.
Tình thế đã thay đổi, hiện tại trong nhà này là địa phương để Giang Triệt thể hiện, y nói cái gì, tất cả mọi người đều phải nghe, đều phải tin, trong lúc nhất thời mọi người cảm khái không thôi, đứa nhỏ rất hiểu chuyện, còn biết thương cha mẹ -- ừm, đã không ai so đo chuyện y lừa tiền cha mẹ, tự động bỏ quên.
Lúc này, ưu điểm vô tâm vô phế của Giang mẫu được xuất hiện rất đầy đủ, trên mặt còn có mấy giọt nước mắt, trong tay còn đang cầm tiền, liền đi tới nâng mặt con trai lên, thấy thế nào cũng cực kỳ cao hứng:
"Triệt nhi của mẹ rất hiếu thảo, cũng hiểu chuyện, còn có bản lĩnh đầy người. Vừa đẹp trai, vừa học hành tốt, còn biết đi buôn bán, con xem, so với anh rể họ của con còn biết kiếm tiền hơn."
Những lời này của Giang mẫu cũng không phải là đánh mặt ai cả, bà không có tâm cơ sâu như vậy, giờ phút này bà chỉ là dưới sự kích động, chân thật mà vui vẻ nên biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình mà thôi.
Nhưng tình huống thực tế xảy ra, hai nhà dì cả dì hai vừa rồi từ đầu tới cuối đều nói móc Giang Triệt, tương đương với việc bị Giang Triệt vả vào mặt từng người một, từng câu từng chữ như được hất thẳng trở về đầy đủ.
Sắc mặt đám người hai nhà kia xấu hổ một chút... Lập tức ánh mắt tỏa sáng, nhìn nhau, mừng rỡ đến mức khóe miệng đều phải nhếch lên.
Tại chỗ này chỉ có Giang phụ vẫn nhìn vào ánh mắt Giang Triệt, một giây cũng không thả lỏng.
Giang Triệt bình tĩnh tiếp tục nói: "Sau đó chúng cháu liền nghĩ tới một chuyện, lúc ấy vừa vặn chuẩn bị đến Tết nguyên đán, là thời điểm kiếm tiền tốt nhất, cậu ta cũng có quen biết một vài người.. Đúng rồi, nhà hắn có chiếc xe tải là mấu chốt. Sau đó, chúng cháu liền gom góp tiền vốn với nhau, đi mua một số tranh Tết, lịch treo tường, đồ ăn đồ dùng hàng ngày, dù sao tất cả đều là hàng tết... Lái xe đến các thị trấn xa hơn, rồi bán hàng cho từng nơi một."
"Dễ bán như vậy?" Có người hỏi.
"Tết nguyên đán, hàng Tết có gì mà không bán được?" Có người giúp đỡ.
"Dễ bán lắm, hàng từ Thượng Hải, vừa mới mẻ vừa thời thượng, ở bản địa Thượng Hải thì thấy rất bình thường, nhưng đem đi nơi khác, cũng cực kỳ dễ bán." Lúc này vật tư cửa hàng ở thôn trấn đều rất thiếu thốn, Giang Triệt nói ra phương án này, muốn nói trong nhà có xe, một tháng kiếm được hai vạn, thật ra vẫn có cơ hội kiếm được, cho nên hiện tại cho dù là đám người anh rể họ cũng bắt đầu tin tưởng rồi.
"Chuyện này kiếm lời nhiều như vậy à?" Có người lại hỏi kỹ hơn, không phải bởi vì hoài nghi, mà là không dám tin thôi.
"Anh có xe tải không, anh thử nghĩ xem, một chiếc xe tải cỡ nhỏ, chở được bao nhiêu hàng Tết? Hơn nữa thời gian trong một tháng, khẳng định không chỉ chạy có hai ba chuyến, đúng không Tiểu Triệt?"
"Vâng, chú Triệu vừa nhìn là hiểu ngay", Giang Triệt tiếp tục nói, "Chúng cháu tổng cộng chạy tới chạy lui gần mười chuyến. Lần đầu tiên, chúng cháu bán hết hàng, rồi xe trống trở về bổ sung hàng hóa... Sau đó nghĩ lại không đúng, người thôn trấn phía dưới thích đồ thời thượng mới mẻ của Thượng Hải, người Thượng Hải cũng phải thích thứ gì đó mới lạ chứ? Để xe trống quá mức lãng phí..."
"Hàng hóa miền núi, gà hầm vịt hầm giò heo đều phải mua một ít, mang hàng miền núi trở về, so với chợ trong thành phố thì tốt hơn."
Giang Triệt vui vẻ đáp lại, chữ 'tài' này là cho anh rể họ nghe, hơn nữa lời y nói không phải là nói suông, chú Triệu sau đó có đi ra ngoài làm công, từ từ bắt đầu làm ăn, nghe nói lúc đỉnh điểm nhất cũng kiếm được gần trăm vạn tệ.
"Chúng cháu bắt đầu gom hàng rong biển, nấm khô, măng khô, rau cúc... cho dù bán gấp đôi, người Thượng Hải cũng phải tranh nhau mua bằng sạch. Sau đó, chúng cháu cứ như vậy, một chuyến đi một chuyến về, chạy khoảng mười chuyến, tiền kiếm được cuối cùng thì chia đều, hai chúng cháu lúc đó quá hoảng sợ giật bắn cả người lên."
"Còn hoảng sợ?! Chúng ta mà gặp phải hoảng loạn mới đúng." Trong phòng và ngoài phòng, tiếng cười sang sảng. Hiện tại ai cũng không biết, bởi vì những lời này của Giang Triệt, có mấy người ra ngoài lăn lộn sớm hơn vài năm so với kiếp trước.
Lúc Giang Triệt nói tới đây, ai cũng tin tưởng, còn lại chỉ có tán thưởng và hâm mộ -- ngoại trừ Giang phụ, nhưng ánh mắt của ông lóe lên, cũng không nói gì.
"Khó trách người gầy như vậy, đây chính là chạy đôn chạy đáo, cám ơn trời đất đã không xảy ra chuyện gì, cháu trai ngốc, cứng rắn gánh vác trọng trách lớn như vậy, đúng là khổ như chết." Ông nội lại 'henshin' (biến hình) trở lại trạng thái từ ái, đứng ở bên cạnh đau lòng mà nói ra.
Mọi người vừa nhìn thấy, cũng đúng thật, Giang Triệt lúc này cả người đều gầy hẳn đi.
"Chỉ là mang theo mấy cái bánh bao, ăn uống ở trên xe, có thể trông coi hàng hóa, cũng tiết kiệm được tiền." Giang Triệt đúng lúc nói ra một câu, cần phải đảm bảo mẹ mình phải cùng chung chiến hào mới được.
Kiếm nhiều tiền như vậy, liều mạng như vậy, lại tiết kiệm như vậy...... Rất nhiều người cũng bội phục, nhưng cha mẹ chỉ có đau lòng, cha đau lòng, mẹ cũng đau lòng, vừa nhìn vừa sờ hai cái, cha đang cố gắng đánh giá, mẹ thì rơi nước mắt.
……
"Đứa nhỏ ngốc, làm ăn tốt như vậy vì sao phải lừa gạt? Con nói với chúng ta, chúng ta sao có thể không cho con được? Bảo cha con đi hỗ trợ với con cũng được." Giang mẫu hai mắt vừa đẫm lệ vừa mông lung.
Xem ra đã đến lúc rồi, vừa lúc mẹ vừa chuyển lời, Giang Triệt vội vàng nói tiếp: "Mẹ, mẹ đừng nói, hai người không biết đâu...... Với tính cách của mẹ, số tiền này, mẹ nhất định phải đưa cho anh rể họ của con."
Giang mẫu muốn nói mình đương nhiên sẽ lựa chọn đưa cho con trai, nhưng ngẩn người ra, tự mình ngẫm lại, hình như đúng là như vậy.
Anh rể họ đúng lúc tươi cười đầy mặt đi tới.
"Tiểu Triệt không tồi, không tồi, có tiền đồ ", giống như vừa rồi hắn chưa nói gì cả, một tay thân thiết đặt lên vai Giang Triệt, tay kia trực tiếp sờ đống tiền trên bàn, "Lần này tốt rồi, cũng không cần gom lại nữa. Đúng rồi dì à, con về tính thử xem, lúc này cổ phần nhà dì không chừng còn phải tăng thêm 5%."
Hắn không nhắc tới chuyện bán nhà, không nhắc tới vừa rồi hắn nói Giang Triệt như thế nào, cũng không nhắc tới số tiền cụ thể... Trực tiếp bắt đầu, tự nhiên vô cùng.
Tố chất tâm lý thật tốt, bất quá ngẫm lại cũng đúng, nếu không có da mặt cùng bản lĩnh co được dãn được, hắn về sau cũng không có khả năng chơi chết người thân của mình.
"Cũng không phải, lần này thì tốt rồi." Giờ phút này Giang mẫu vẫn không quay đầu lại, trong đầu chỉ nghĩ, lần này thì tốt rồi, số tiền kia rốt cục cũng lấy ra được, không cần bán nhà......
Bà thế mà vui tươi hớn hở đẩy xấp tiền trên tay đến cho người cháu rể họ 'quý báu' này.
Ngay cả Giang phụ cũng không ngăn cản.
Bởi vì theo logic của bọn họ, việc này chính là phải giải quyết như vậy -- bọn họ vừa rồi còn muốn bán nhà bằng được để trả tiền.
Giang Triệt nhìn: "Nếu mình giao tiền sớm hơn hai ngày, số tiền này phỏng chừng sẽ không còn một xu. Thật sự là đơn thuần...... Quả nhiên, phải xé từng lớp mặt nạ của họ xuống, để cha mẹ nhớ kỹ bài học đau đớn này."
Anh rể họ vừa muốn sờ đến số tiền, một tay đã đặt ở phía trên.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy Giang Triệt đang cúi đầu nhìn hắn cười cười, có chút khiếp người.
"Sao vậy, Tiểu Triệt, không nỡ à? Đây là cầm đi để làm ăn, cha mẹ em đã đồng ý rồi, hơn nữa thời gian cũng rất eo hẹp." Hắn vỗ vỗ tờ hóa đơn đặt cọc trên bàn, ý bảo Giang Triệt tự mình đi xem.
Giang Triệt không nhìn làm đếch gì, cười nói: "Anh rể đừng nóng vội, em vừa mới nói, nhiều chuyện, phải nói rõ từng cái một...... Bây giờ chúng ta bắt đầu sang chuyện thứ hai."
Nói xong Giang Triệt quay sang mẹ trước, nghiêm túc nói: "Mẹ, không phải con không tôn trọng dì và anh rể, nhưng sự việc phải rõ ràng, một là một, hai là hai, con phải nói cho mẹ nghe."
Giang mẫu có chút kinh ngạc, do dự rồi gật đầu.
"Lúc đó, mẹ đừng quá đau lòng." Giang Triệt dừng một chút, "Không đúng, mẹ phải đau lòng, nhưng đừng để tổn thương đến thân thể."
Vẻ mặt Giang mẫu càng thêm hoang mang.
Giang Triệt xoay người, mở ra......
"Anh rể, tiền ở đây", Giang Triệt một tay đè tiền xuống, nhìn anh rể họ bằng ánh mắt cười cợt, nói, "Hiện tại em có thể xem tờ hóa đơn thế chấp được không?"
"...... Ngay trên bàn đấy, em nhìn đi." Anh rể họ trấn định nói.
"Đây là nhà xưởng, ý em là cái khác, chất liệu gì, cửa hàng ở chỗ nào, anh nhìn xem...... Đúng rồi, cũng nhìn xem số tiền còn lại của các anh nữa chứ."
Anh rể họ ngẩn người: "Gì mà số tiền còn lại? Đã nói rồi, đây là giao tiền thế chấp."
"Anh rể thật sự cho rằng ở chỗ này không ai biết kinh doanh à?" Giang Triệt cười cười, "Tỷ lệ tiền thế chấp, cũng không biết à?"
"... " Anh rể họ cực kỳ kinh ngạc nhìn Giang Triệt một cái, hắn vốn cho rằng Giang gia không có ai hiểu thứ này.
Giang Triệt tiếp tục: "Vậy anh rể chuẩn bị lấy cái gì để trả tiền dư? Đừng nói số tiền thế chấp hơn ba vạn, số tiền còn lại chỉ có sáu ngàn tệ từ nhà em... tỷ lệ không đúng lắm. Còn nữa, những hóa đơn thế chấp khác rốt cuộc nằm ở đâu?"
Một câu hỏi, một câu hỏi tiếp theo.
Anh rể họ trả lời không kịp, tức giận, gấp gáp, ngực phập phồng lên xuống.
Người dân ở đây về cơ bản chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện làm ăn kinh doanh, họ chỉ biết rằng mặt về phía đất, lưng quay về phía trời ... Nhưng nhiều người bắt đầu thấy được sự tình không đúng lắm.
"Những thứ khác ta trả hết rồi." Anh rể họ cứng rắn trả lời một câu.
"À, vậy hợp đồng thì sao? Không mang theo à?"
"..... Đúng vậy, cũng không thể mang theo trên người được."
"Không có việc gì, chúng ta đi xem thử, đầu tiên là xem hợp đồng, thứ hai đi xem chỗ thuê nhà xưởng, anh chỉ cho em xem, thứ ba là cửa hàng nào mà chúng ta muốn thuê, thứ tư là vật liệu nào chúng ta muốn mua, thứ năm là để cho em nhìn thấy ông chủ của đối phương, sau đó về phần tiền nong, số tiền một vạn này, còn có số tiền một vạn trên tay mẹ em, toàn bộ lấy đi cũng được."
Không ai lên tiếng, anh rể họ, dì cả, dì hai, chị họ, một đám đều đang lảng tránh ánh mắt của Giang Triệt.
"Đi, đi ngay bây giờ......"
"Đi thôi!"
Giang Triệt ném tiền lên bàn, y đột nhiên bộc phát ra, khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, cũng đang cân nhắc lại vấn đề.
Giằng co trong giây phút ngắn ngủi, không khí cực kỳ vi diệu.
"Tiểu Triệt, cháu có năng lực gì, dám lật trời à?! Dám nói chuyện với anh rể cháu như vậy, dì đây vói tư cách làm dì, cũng không cho phép cháu ...... " Dì cả vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng lên, nước bọt tung tóe nói, "Đây là anh rể của cháu, cháu nếu dám như vậy, dì cùng dì hai cháu tát tai cháu tại chỗ đấy, cháu biết không?"
"Em gái, nhà em còn có chút quy củ nào hay không?" Dì hai cũng đứng lên theo.
Giang mẫu nhìn một chút, kéo áo Giang Triệt nói: "Triệt nhi, không thể nói chuyện với anh rể và dì cả dì hai như vậy."
"Nếu như dì của con, anh rể của con... bọn họ lừa nhà của mẹ thì sao?" Giang Triệt cũng có chút tức giận, không phải đối với mẹ y, nhưng ngữ khí và biểu tình trên mặt có chút dọa người.
"Cái gì, ai lừa nhà của mẹ?" Giang mẫu để ý nhất chính là chuyện nhà cửa.
Giang Triệt xoay người, bình tĩnh lại: "Anh rể họ, đã nói đến đây rồi, em biết được bao nhiêu, anh cũng nên hiểu chứ. Có muốn em nói ra số tiền kia anh thua ở đâu, thua bởi ai, tất cả đều nói toẹt ra đây không?! Đối phương, em cũng đã gặp qua rồi."
Y kỳ thật không biết những chi tiết này, thế nhưng sau khi dần dần củng cố ngữ khí và tình huống xung quanh, y đột nhiên lớn tiếng hỏi như vậy, anh rể họ cũng sửng sốt.
"Bọn họ từ nơi khác tới, em làm sao có thể..." Chị họ không có đầu óc trả lời mới nửa câu, lập tức bị đè xuống.
Nhưng rất nhiều người đã hoàn toàn hiểu rõ, nghe rõ câu chuyện.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Triệt nhi? Hình như mẹ đã hiểu, lại không hiểu hết." Thay vì nói còn chưa hiểu, không bằng nói rằng trong lòng có chút không muốn tin tưởng và chấp nhận vào hiện thực này.
Cho nên, Giang Triệt không thể không 'tàn nhẫn' nhắc nhở: "Mẹ, bây giờ mẹ không nên hỏi con điều này, trước tiên mẹ nên đem toàn bộ quá trình vừa rồi, mỗi câu mà họ nói ra, nhớ lại vài lần... Có được không?"
Có vài người không dám chờ Giang Triệt nói tỉ mỉ hết thảy.
"Đi, có tiền rồi còn không nhận người." Dì cả vội vàng hàm hồ một câu, không một tiếng chào hỏi, rời đi là trên hết.
Hai người tranh nhau rồi đi ra ngoài, trong phòng ngoài phòng đều ồn ào:
"Sao lại đi rồi, sự tình còn chưa làm rõ mà."
Giang Triệt cười cười: "Lát nữa, không cần nửa giờ, đám người đó sẽ quay lại."
Y hiểu rất rõ mấy con hàng này, quả thật đang cần tiền gấp, nhìn thấy tiền nằm đó, lại không lấy được... Mấy bà dì này sẽ không cam tâm đâu, lát nữa trở về, đổi lại đánh bài tình cảm, đó là chuyện tất nhiên.
Trước đó phải để cho mẹ mình tổn thương thấu tâm với đám người này, lúc đó mới nhẫn tâm ra tay được.