Lúc Giang Triệt đang xếp đồ đạc lên kệ, Trịnh Hân Phong đứng ở cửa bưng cái tô cơm tráng men dùng thìa sắt đập mạnh: "Hình như có người nhà của cậu ở dưới lầu gọi đấy, đã nghe chưa?"
Người nhà của cậu, một kiểu xưng hô rất thú vị, Trịnh Hân Phong là một trong người bạn tốt nhất của Giang Triệt trong trường sư phạm Lân Châu, cậu ấy cũng không thích người bạn gái của người bạn thân mình lắm.
Nguyên nhân là Diệp Quỳnh Trăn luôn dám nghĩ dám làm, có chút chướng mắt loại người luôn lười biếng và vô lại như Trịnh Hân Phong, không thích Giang Triệt cùng cậu ấy chơi cùng một chỗ.
Vì thế ngược lại, Trịnh Hân Phong cũng rất ghét cô.
Giang Triệt gật đầu nói: "Nghe thấy rồi."
"Vậy tớ không đợi cậu cùng ăn cơm nữa."
"Không." Trịnh Hân Phong vừa đi ra ngoài, Giang Triệt ở phía sau gọi hắn lại, "Giúp tớ đặt một phần sẵn đi, lát nữa tớ đến căn tin tìm cậu."
Nói xong y giơ tay lên, nhìn một loạt tô cơm tráng men màu trắng ở trên kệ, lưỡng lự không biết nên làm thế nào, đành phải hỏi:
"Đúng rồi, cái nào là của tớ?"
"Cậu bị bệnh à? Cũng không nhận ra đâu là tô cơm của mình." Trịnh Hân Phong quay lại, cầm một tô cơm và thìa từ trên kệ lên, nói: "Sao, không ăn cùng người nhà của cậu à? Vừa đến giờ cơm rồi."
"Cô ấy tìm tớ nói chuyện mà thôi." Giang Triệt thầm nói, "Một tô cơm đã hơn hai mươi năm về trước, nếu là cậu cậu có biết không?"
Hai người cùng xuống lầu, Trịnh Hân Phong ra cửa liền đi đến chỗ căn tin.
Giang Triệt liếc nhìn khuôn viên trường cũ kỹ hơn hai mươi năm mà y chưa kịp gặp lại, giật mình một chút, trong ấn tượng sứt sẹo của y, khoảng chừng đến đầu năm 2002, nơi này đã bị tháo dỡ, xây lên một tiểu khu dân cư, sau đó giá trung bình vượt qua sáu mươi ngàn tệ một mét vuông.
Diệp Quỳnh Trăn đi tới, khuôn mặt vẫn thanh lệ, nụ cười xinh đẹp như trước.
"Cùng đi dạo một chút đi, tớ có chút chuyện muốn nói với cậu."
Lần trước cũng là lời dạo đầu y như vậy, chỉ là khi đó Giang Triệt cũng không biết, nội dung vở kịch sẽ diễn ra tiếp theo, càng về sau, càng thông thường.
Giang Triệt gật đầu, hai người vẫn duy trì khoảng cách lớn hơn so với lúc yêu đương, cùng nhau đi qua khu ký túc xá, hướng thẳng phía căn tin.
Thời điểm này quay đầu nhìn lại, kỳ thật khoảng cách mà Diệp Quỳnh Trăn cố ý kéo ra đã nói lên rất nhiều vấn đề, chỉ là lần trước Giang Triệt vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.
Dọc theo đường đi có không ít ánh mắt nhìn lại, có bạn học chào hỏi, cười nói: "Vợ chồng son các cậu lại đi ra ngoài ăn cơm à?"
Vào thời điểm này, Giang Triệt sẽ cố gắng nhớ lại tên của người bạn học này, mà Diệp Quỳnh Trăn sẽ giả vờ như không nghe thấy, cũng không nói lời nào đáp lại.
Ở thời đại này, có trường học nghiêm ngặt, có trường học mặt ngoài nghiêm ngặt nhưng lại ngầm đồng ý, hai người bọn họ kỳ thật là một đôi tình nhân mẫu mực, mà bạn học cùng một bộ phận giáo viên đều biết.
Trai tài gái sắc, ngược lại cũng đúng mà thôi.
Tin tức về hai người bọn họ trong một hai tháng gần đây:
Một, hai người đều có khả năng ở lại trường.
Hai, bọn họ đều đăng ký dạy học ở miền núi.
Sau khi hai tin tức này truyền ra, một lần trở thành đề tài bàn tán sôi nổi: Hoặc là cùng nhau ở lại trường, hoặc là cùng nhau đi dạy học ở vùng núi xa xôi?
Rất cảm động. Điều này thậm chí còn khiến cả hai trở thành đại diện cho tình yêu hơn vàng trong thời đại mà Quỳnh Dao đang nổi tiếng này.
Bởi vì sinh viên của trường trung học chuyên sư phạm này, cơ bản đều được định hướng bồi dưỡng từ trước, nói cách khác, tốt nghiệp xong phải về phòng giáo dục xã thông báo, phân phối dạy ở trường học nông thôn, hoàn thành dạy học trong thời gian tương ứng, nếu không công việc sẽ mất đi.
Giang Triệt và Diệp Quỳnh Trăn cũng không phải đồng hương của nhau, hơn nữa quê hương hai người đều ở một thị trấn nhỏ hai đầu Nam Bắc của tỉnh Việt Giang, cách nhau khá là xa.
Tránh chia tay sau khi tốt nghiệp, có hai định hướng như sau:
Cùng hưởng ứng lời kêu gọi của Nhà nước, trước tiên đi các tỉnh lạc hậu, dạy học ở vùng núi xa xôi trong hai năm, trở về chờ phân phối lại, hoặc ở lại trường cũ tiếp tục dạy học.
Thành tích và biểu hiện của hai người cùng tốt, đều có hi vọng ở lại trường, tuy rằng đầu năm nay ở lại trường cũng không tính là lựa chọn tốt nhất, nhưng so với việc trở về nông thôn, chắc chắn tốt hơn nhiều lắm.
Đây là điều kiện tiên quyết, dưới điều kiện tiên quyết này, bọn họ đều phải đăng ký dạy học ở vùng núi.
Tên của Giang Triệt thật ra là Diệp Quỳnh Trăn giúp đỡ cùng nhau đăng ký, cô từ trước đến nay là một cô gái rất có chủ ý riêng, mà Giang Triệt theo đuổi cô không mạnh dạn lắm, vẫn xem như bị lôi kéo, thúc đẩy để tiến bộ, theo thói quen rất nghe lời của cô.
Mãi cho đến ngày bảng tình nguyện đăng ký dạy học được dán lên, Giang Triệt mới biết đến việc này, cũng không dám nói với người nhà của y.
Mà Diệp Quỳnh Trăn nói cho y biết, việc đăng ký dạy học, thực ra là để giành thêm điểm khi tranh giành một suất ở lại trường...... Đó là một lời đồn nho nhỏ.
Giang Triệt nhớ rất rõ ràng đến từng chi tiết câu chuyện này, sẽ không bao giờ quên, bởi vì sau này nó đã thay đổi rất nhiều thứ, và lần đó là lần đầu tiên ở kiếp trước, Giang Triệt đau lòng vì thứ mà hắn cho là 'tình yêu', đau lòng muốn chết đi được.
Quay đầu lại, nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệp Quỳnh Trăn lúc mười tám tuổi, Giang Triệt đã biết nội dung vở kịch tiếp theo, lúc này đây y đương nhiên sẽ không đau lòng như trước, chỉ là bỗng nhiên có thêm một phần suy nghĩ không giống nhau:
"Nếu làm lại lần nữa, cô ấy có muốn thay đổi chuyện này hay không? Nhưng ngoại trừ một chút oán niệm, không còn chút luyến tiếc nào nữa...nếu thay đổi, sau đó thì sao chứ?"
"Làm sao vậy?" Có lẽ bởi vì cảm giác được ánh mắt của Giang Triệt, Diệp Quỳnh Trăn quay đầu hỏi một câu, vẻ mặt bình tĩnh, nàng sẽ không có quá nhiều vướng bận, bởi vì nàng vốn là một người phụ nữ có kế hoạch rõ ràng, lý trí đầy đủ đối với cuộc sống.
"Không có gì." Giang Triệt chỉ chỉ đoạn rừng cây nhỏ và bụi cỏ bên cạnh: "Có chuyện gì, không bằng ở đây nói đi, lát nữa tớ còn đi ăn cơm."
Diệp Quỳnh Trăn nở nụ cười, chỉ về phía trước nói: "Hay là đến bên hồ nhân tạo đi, còn rẽ một đoạn mà thôi."
Giang Triệt suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Năm đó Giang Triệt cũng không biết, rẽ qua khúc cua đấy, câu chuyện đã không thể quay lại. Mà hiện tại, người không biết, đổi thành là Diệp Quỳnh Trăn.
Hồ nhân tạo coi như rất sạch sẽ, vào mùa đông cũng không có muỗi, lá rụng linh tinh rơi xuống, thỉnh thoảng theo gió xoáy rơi xuống mấy chiếc lá, đó là hình ảnh rất đẹp.
Đây là điều mà Giang Triệt kiếp trước không có tâm tình để ý tới.
Cha mẹ Diệp Quỳnh Trăn song song ngồi ở trên một chiếc ghế dài bên hồ, Diệp phụ mặc một thân âu phục màu xám nhạt, dưới nách kẹp một cái túi công văn màu đen, người hơi có chút mập, Diệp mẫu mặc một cái áo khoác ngoài màu đỏ, tóc dài và xoăn, dáng người rất chuẩn, là một người phụ nữ từng trải nhưng vẫn còn sức quyến rũ.
"Ba, mẹ, đây là Giang Triệt. Giang Triệt, đây là ba mẹ của tớ." Diệp Quỳnh Trăn rất tự nhiên đi tới bên cạnh ba mẹ, quay sang giới thiệu với Giang Triệt.
Thời điểm này kiếp trước, y nhất định vừa mừng rỡ vừa lo lắng? Giang Triệt hồi tưởng lại một chút, mỉm cười nói: "Chào chú, chào dì."
Cha mẹ Diệp gật đầu, đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt, nhưng trước đó, thật ra Giang Triệt đã nói chuyện qua điện thoại với họ, lúc đó chỉ nói về chuyện ở lại trường học, khi đó suy nghĩ của cha mẹ Diệp đối với tình cảm của con gái dường như rất ủng hộ, còn khích lệ hai người tranh thủ vì đoạn tình cảm này.
"Chỉ là trùng hợp mà thôi, lỡ rồi nên gặp cậu!", Diệp phụ mở miệng không có quá nhiều cảm tình lắm, biểu tình cứng ngắc rồi nói, "Hai chúng tôi lần này kỳ thật vì chuyện Trăn nhi ở lại trường học, ngày hôm qua vừa đi gặp hiệu trưởng của các cậu. Chuyện ấy đã định, danh sách ở lại trường tôi đã nhìn thấy...... Có tên của Trăn nhi ở trên đó, nhưng không có tên của cậu."
"Ừm."
Chỉ 'Ừm'? Sự bình tĩnh của Giang Triệt hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của ba người một nhà đối diện, cả ba đều ngẩn người.
"Người trẻ tuổi mà, đừng quá nản lòng, kỳ thật đi đâu cũng giống nhau cả thôi, đều là cống hiến cho 'bốn hiện đại hóa'." Mẹ Diệp ở bên cạnh tiếp một câu, có hơi chút gượng gạo, hình như là câu nói đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Cháu cũng nghĩ như vậy." Giang Triệt cười rất sáng lạn.
Đời này không còn như kiếp trước nữa, không còn 'phối hợp' nữa, Giang Triệt đã làm rối loạn mọi sự chuẩn bị trong giai đoạn đầu của Diệp gia.
Một nhà ba người nhìn nhau trong chốc lát, rốt cục vẫn là Diệp phụ ra mặt, trực tiếp tới:
"Ý của chúng ta là, chuyện của cậu và Trăn Nhi, coi như quên di. Sau này mọi người vẫn là bạn học bình thường, về phần những thứ khác, cũng đừng nói gì cả. Lúc này cậu là một người đàn ông, suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để không tạo thành ảnh hưởng tiêu cực cho cô ấy mới đúng."
Giang Triệt ngẩng đầu nhìn ánh mắt Diệp Quỳnh Trăn, bình tĩnh nói: "Ý của cậu thế nào?"
Diệp Quỳnh Trăn ngây ngẩn cả người, không phải bởi vì do dự, mà là Giang Triệt này bất ngờ làm cho nàng có cảm giác có chút xa lạ, bao gồm phản ứng của y, ánh mắt của y, còn có ngữ khí và nụ cười...
"Quá xa." Cuối cùng cô nói ra hai chữ, cũng không biết là nói khoảng cách, hay là sự khác biệt sau này.
Diệp phụ ở bên bổ sung:
"Đây chính là nguyên nhân, nếu cậu tốt nghiệp phải trở về nông thôn, mười năm, hai mươi năm, nếu không chuyển đến Lâm Châu, cậu biết chứ, đây là tỉnh lỵ?"
"Hiện tại hiện thực như vậy đấy, các cậu về sau không chỉ không thể ở cùng một chỗ, còn không cùng một cấp độ với nhau, một thầy giáo nông thôn tiểu học, một cô giáo trung học chuyên sư phạm, còn dạy học ở tỉnh lị..."
"Nói thật nhé, chuyện này chúng ta đã sớm phản đối từ lâu rồi."
Liên tiếp ba câu nói, nhưng Giang Triệt không để ý tới Diệp phụ lắm, y chỉ nhìn Diệp Quỳnh Trăn, suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Không đợi nữa đúng không? Dù sao còn một học kỳ nữa, có lẽ rất nhiều chuyện sẽ có biến hóa nào đó, bao gồm cả bản thân tớ."
Lúc này đây là Diệp Quỳnh Trăn vội vàng kiên quyết lắc đầu:
"Khoa sinh viên có hai nữ giáo viên đang mang thai chờ nghỉ sinh, học kỳ sau không thể đi làm. Cho nên, lãnh đạo đã tìm tớ nói chuyện rồi, học kỳ sau tớ sẽ bắt đầu tham gia một số công việc, bắt đầu chuyển đổi thân phận. Có một số việc, lãnh đạo nói ra, sợ ảnh hưởng không tốt."
"Hơn nữa, Giang Triệt à, tiếp tục không có ý nghĩa, cậu hiểu không? Chúng ta đều lý trí nhìn nhận vấn đề một chút có được không."
Diệp Quỳnh Trăn thử nắm giữ quyền chủ động, không biết vì sao, cô nhìn không ra vẻ không cam lòng của Giang Triệt, cô không hiểu vì sao có chút khó chịu trong người.
"Cũng đúng, tớ hiểu. Tớ đồng ý việc này." Giang Triệt trong lòng nói như vậy là không sao, nói dứt khoát như vậy là tốt lắm rồi, chuyện này rốt cục có thể hoàn toàn buông bỏ.
Lúc này Diệp Quỳnh Trăn, đối với sự bình tĩnh vượt quá sức tưởng tượng của Giang Triệt, cô vẫn thấy có chút quái dị nào đó nói không nên lời, lại suy nghĩ một hồi, rốt cục vẫn chậm rãi nói:
"Vậy... tí nữa hai chúng ta sẽ không đi cùng nữa. Giang Triệt, tớ nhất định phải ở lại, tớ không thể về nông thôn được, cũng không có thời gian để lãng phí. Cậu vẫn luôn biết mà, tớ không cam lòng sống như vậy, tớ còn muốn có cơ hội tranh thủ xuất ngoại."
Thời điểm này việc suy nghĩ ra nước ngoài rất phổ biến, điều kiện của Diệp Quỳnh Trăn cũng không đủ tốt, nhưng quả thật cô một mực vì thế mà cố gắng rất nhiều.
Cho nên, có thể lý giải... Chỉ là nội dung của vở kịch này, quả thật quá tầm thường, truyền hình về sau dùng kịch bản này đến nát cả rồi.
Giang Triệt gật đầu, xoay người, cất bước đi về phía trước.
Kiếp trước y từ nơi này rời đi là một bước ngoặt, thay đổi phương hướng nhân sinh sau này. Lần này, có lẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.