Trọng sinh một đời, đối mặt các chuyện khác nhau, đầu óc của Giang Triệt rất ít khi xuất hiện trạng thái hỗn loạn.
Cho tới bây giờ, kể cả buổi tối Đường Nguyệt bị vây công khẩn cấp như vậy, y cũng có thể đứng yên chắp tay sau lưng, dùng phương thức và lối tắt hóa giải một cách nhẹ nhàng nhất.
Nhưng chuyện này làm cho y có chút rối loạn.
Giang Triệt cực kỳ nguyện ý tin tưởng, Tạ Vũ Phân không phải là cô gái xấu, cô chỉ là một kiểu con gái khác, sống theo kiểu không chút lưu tình mà thôi.
Lấy một ví dụ, lần trước hợp tác, đến phần chia cổ tức, Kỳ Tố Vân sẽ buồn bực vì mình trước đó đầu tư ít, Đường Nguyệt sẽ xấu hổ vì Giang Triệt kiếm ít hơn tỉ lệ vốn có, mà Tạ Vũ Phân thì sao, chỉ luôn nhìn chằm chằm vào đống tiền trước mặt Giang Triệt, than thở một câu làm nhà tư bản vẫn là tốt nhất.
Phần thưởng cũng tương tự, Kỳ Tố Vân không lên tiếng gì, chờ Giang Triệt tự mình quyết định, Đường Nguyệt cầm trên tay cũng sẽ xấu hổ, mà Tạ Vũ Phân, Giang Triệt mới nhắc tới, hai mắt lập tức tỏa sáng nhìn chằm chằm vào y không chịu dời đi.
Lúc chọn máy ghi âm, cô cũng thản nhiên chọn một cái đắt tiền.
Cô không che giấu và đè nén khát vọng của mình, muốn cái gì thì biểu đạt cái đó, có cơ hội thì bắt lấy, thẳng thắn và rất trực tiếp.
Thật ra ở chung với người như vậy cũng không mệt mỏi lắm, ít nhất sẽ không như trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, hơn nữa cô còn giống như kiểu người Trịnh Hân Phong, mạch suy nghĩ rất thần kỳ, cá tính lại phóng khoáng, nói thật kết thành đôi cũng không tệ lắm.
Mặt khác kiếp trước Trịnh Hân Phong trên con đường làm quan cũng rất thuận lợi, nhưng đã lén lút từng nói với Giang Triệt, thật ra cuộc sống gia đình của cậu rất đau khổ, tình cảm vợ chồng chỉ còn trên danh nghĩa, mà cậu ấy bị áp lực của cha vợ, không thể không nén giận...
Nghĩ như vậy, ngoại trừ cô còn quá trẻ, những mặt khác tựa hồ cũng rất tốt.
Nhưng là đó người bạn 37 tuổi được làm Chủ tịch huyện, kiếp trước Trịnh Hân Phong nói cậu ấy tối đa chỉ làm được bí thư thành ủy, vì quan hệ và vốn liếng chính trị chỉ dừng lại ở đó.
Nhưng vấn đề kiếp này cậu ấy còn có trợ lực của Giang Triệt nữa, lấy tuổi tác ra mà nói, vị trí Thưởng ủy Tỉnh ủy, cơ hội cũng không nhỏ.
Phải buông tha như vậy à?
Nếu kiếp trước Trịnh Hân Phong cố gắng phấn đấu nửa đời người, Giang Triệt cũng sẽ không rối rắm như vậy, mặt khác y cảm thấy cách làm lần này của Tạ Vũ Phân, mặc kệ nói thế nào đi nữa cũng không thỏa đáng.
Một giây nào đó trong lòng Giang Triệt có một tiếng nói, tự hỏi với mình: "Có phải bản thân mình hơi quá đáng không, trong kiếp này, mình có phải sống quá mức lý trí hay không?"
……
"Lão Giang, cậu nói đi, tớ hiện tại đang rất luống cuống, không biết nên làm thế nào cả." Giang Triệt vẫn không nói lời nào, giọng nói đối diện của Trịnh Hân Phong đã bắt đầu xen lẫn tiếng nức nở, thỉnh thoảng nấc lên vài tiếng.
"Bản thân cậu có muốn cưới cô ấy không?"
"Có, tớ muốn."
"Muốn cái đầu cậu à, cậu mới mười chín tuổi, lấy đâu cơ sở mà muốn cưới người ta? Cậu biết cái gì gọi là hôn nhân không? Biết khó khăn khi hai người ở chung không, biết làm cách nào để hợp với nhau không?"
Trịnh Hân Phong dừng lại một chút, khinh thường nói: "... Làm như cậu biết lắm."
Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy tương lai, Giang Triệt hoàn toàn theo không kịp mạch suy nghĩ.
"Có phải vì cậu nghĩ như vậy nên cậu mới không theo đuổi Đường Nguyệt đúng không?" Y vẫn còn thời gian để quan tâm đến Giang Triệt.
Giang Triệt tạm thời không có chủ ý gì để tiếp tục câu nói khi nãy, đành phải nói, "Xử lý lạnh nhạt vài ngày đã, trước khi tớ trở về, hoặc là phòng học, hoặc là ký túc xá, cậu một bước cũng không được ra ngoài, càng không được đi tìm Tạ Vũ Phân."
"...... Vậy, vậy cô ấy có thật sự bị người nhà đánh chết không?"
"Không đâu, hơn nữa thật ra cô ấy cũng cần bình tĩnh trong một khoảng thời gian."
"Ah, vậy tớ nghe lời của cậu...... Dù sao tớ đã phát hiện từ sau khi cậu bị Diệp Quỳnh Trăn đá bay, cậu đã trực tiếp Trúc cơ thành công, trâu bò gần chết."
"Cút", Giang Triệt chịu không nổi mạch suy nghĩ của con hàng này nữa, trầm giọng mắng một câu, sau đó cố gắng bình tĩnh lại, "Nhưng tớ cảm thấy cậu sẽ đi tìm cô ấy."
"Tại sao?"
"Bởi vì đàn ông vừa mới bắt đầu tiếp xúc với một số chuyện, sẽ có lúc...... hoàn toàn bị nửa dưới chi phối."
"...... Lại làm ra vẻ giống như cậu rất hiểu." Trịnh Hân Phong lại tái phát, trong giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo, một bên ngoáy mũi, một bên khinh bỉ nói: "Người khác tớ không biết, riêng cậu tớ nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc nhé, căn bản là cậu chưa từng ngủ với Diệp Quỳnh Trăn."
Đây là...... bị 'người từng trải' kỳ thị, bị người ta khinh bỉ?
Dặn đi dặn lại, xử lý lạnh nhạt, chờ hai bên hiểu rõ nhau đã, Giang Triệt cúp điện thoại.
Kiêp này, y vẫn còn zin như mới.
Leng keng, leng keng......
Chuông cửa reo lên.
Giang Triệt mở cửa thấy hai người đẹp chừng hai mươi tuổi, mặc váy hơi hở hang so với thời đại này, trang điểm, đeo khuyên tai, tư thế quyến rũ khi đứng ở cửa, vui mừng nhìn Giang Triệt.
Hai cô quay đầu còn len lén trao đổi ánh mắt, giống như thấy rất hài lòng, thêm vào đó là bộ dạng vui mừng ngoài ý muốn.
A lô con mẹ nó, không phải là trọng sinh mang theo hệ thống bên người đấy chứ, muốn làm gì thì làm, nghĩ cái gì thì tới cái đó, là một hệ thống âm thầm làm việc mà không lên tiếng.
"Các cô là ai?"
Một cô gái giương mắt, hơi cắn vào môi dưới, cười duyên nói: "Là Hồ tổng bảo chúng tôi tới đây."
Một cô gái khác hai tay đưa lên một tờ giấy, trên đó có mấy dòng chữ viết.
Giang Triệt không nhận, hỏi trước: "Không đúng, Hồ tổng nào? Hình như tôi không biết..."
"Hồ tổng nói thần cổ phiểu như anh không biết hắn cũng không sao, bất quá hắn là anh em tốt của Dương Lễ Xương Dương tổng, hôm nay đã gặp qua anh, muốn cùng anh kết giao làm bằng hữu...... Hai chúng tôi, là.. là lễ vật lần đầu gặp mặt, mấy ngày nay sẽ giải sầu với anh."
Cô gái nói xong rồi liếc mắt rất chuẩn mực về phía Giang Triệt, sau đó thẹn thùng cúi đầu, lần nữa hai tay đưa tờ giấy lên.
Nét chữ rất xinh đẹp, giọng điệu thô lỗ:
[Người anh em, kết giao bằng hữu đi, làm gì dứt khoát cái đó, viết cho tôi hai loại cổ phiếu tăng giá nhiều nhất, về sau chính là anh em tốt.]
Tổng hợp lại các tin tức trước mắt, Giang Triệt nhanh chóng suy luận lại toàn bộ sự việc:
"Bạn của Dương Lễ Xương, người buôn lậu, bởi vì Dương Lễ Xương kiếm được nhiều tiền trên giấy chứng nhận, nóng mắt, chạy tới à dua theo phong trào, nhưng thị trường giấy chứng nhận đã cố định. Cũng may, cổ phiếu đang nóng. Hôm nay lúc Dương Lễ Xương ở trong phòng vẫy tay với Giang Triệt, hắn cũng ở đó, sau đó đóng cửa lại, Dương Lễ Xương có lẽ tùy ý nói một câu ví dụ như 'lần này may mà gặp được hắn' hoặc những lời nói tương tự, lời nói không cặn kẽ. Vì vậy, vị này hẳn là người không có văn hóa gì cả, nhưng là ông trùm buôn lậu dũng mãnh, có thể là người có thuyền trực tiếp để vận chuyển, nhanh chóng để mắt tới Giang Triệt."
"Tặng phụ nữ, kết giao làm anh em, muốn thần cổ phiếu viết ra hai loại cổ phiếu 'tăng giá nhiều nhất'."
Giang Triệt đưa tờ giấy lại nói: "Chữ do một trong hai người viết ra?"
Một cô gái trong đó gật đầu xác minh phán đoán của Giang Triệt: "Hồ tổng nói hắn biết cậu là người có văn hóa, tôi... đã tốt nghiệp trung học, chúng tôi có thể vào bên trong được không?"
Thật ra vừa vặn tới rất kịp thời, nhưng mà, đương nhiên là không được!
Không nói đến mùi phong trần trên người hai cô gái này đã quá nặng, Giang Triệt rất dễ dàng suy đoán bản thân hai cô mấy giờ trước còn vi vu trên núi với nửa dưới của vị Hồ tổng kia, chỉ là 'hai loại cổ phiếu tăng giá mạnh nhất', Giang Triệt tìm ở đâu ra?
Giang Triệt không có thông tin cụ thể về thị trường chứng khoán, bản thân còn đang đoán tới đoán lui, thị trường đợt này đã quá điên cuồng, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Nếu nhận, chơi gái, viết ra, ngã sấp mặt...... 'Ông trùm buôn lậu' đối diện bên kia có thể lén tìm người chém chết y ở đầu đường Thượng Hải hay không?
"Thật ngại quá, tôi không phải là thần cổ phiếu, thật ra tôi căn bản không hiểu cổ phiếu là gì cả."
Thay vì tiếp tục dây dưa rơi vào tình thế nguy hiểm, không bằng sớm cự tuyệt trực tiếp, đắc tội hơi ít một chút, Giang Triệt cho rằng như vậy sẽ không đến mức để cho đối phương động đến mình, cố ý cứng rắn, y trực tiếp đóng cửa lại.
Hai cô gái vẻ mặt cực kỳ ai oán, không lâu sau, nghe được tiếng bước chân đã xa, các cô giống như đã đi rồi thì phải.
Giang Triệt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời... cần tắm nước lạnh khẩn gấp.
Cốc cốc.
Lại nữa, có tiếng gõ cửa vang lên.
Giang Triệt không để ý tới.
Cốc.
...... Cốc cốc.
"……"
Đối phương cực kỳ cố chấp, nhưng tiếng gõ cửa rất nhỏ, trong tiết tấu giống như mang theo sự rụt rè và sợ hãi.
Giang Triệt bị quấy rối đế mức không thể chịu nổi, đành phải mở cửa lần nữa.
Lần này đã đổi người mới, là một phụ nữ trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, dáng người đẫy đà và vẻ mặt khá rụt rè.
'Thím' lại đưa lên một tờ giấy, vẫn là dòng chữ viết vừa rồi:
[Xem ra huynh đệ không thích kiểu đó, lần này thì thế nào? Cho cậu mặt mũi rồi đấy, người anh em.]
Giang Triệt suy nghĩ, tiếp tục như vậy, lát nữa có thể đến 60 tuổi hay không.
Bất đắc dĩ, y cầm tờ giấy, viết lên đó một câu, đóng cửa lại.
Lời trên tờ giấy là:
[Hồ tổng, anh đã hiểu lầm rồi, tôi thật sự không phải là thần cổ phiếu gì cả, chuyện của Dương tổng, chỉ là thử vận may mà thôi. Tôi không hiểu cổ phiếu, hiện tại trên tay tôi ngay cả một cổ phiếu cũng không có, viết cho anh loại nào đó, ngày mai sẽ ngã chết...]
……
Ngày hôm sau, ngày 27 tháng 5 năm 1992, thị trường chứng khoán Thượng Hải vốn đã nóng bất thường lại lao dốc ngay từ đầu phiên, chỉ số tiếp tục giảm, các nhà đầu tư nhiệt tình như hòn than đỏ bị tạt một gáo nước lạnh, bắt đầu sinh ra cảm xúc khủng hoảng trái chiều.
Cùng lúc đó, ngày 3 tháng 6, đợt quay số thứ hai của giấy chứng nhận ở ngay trước mắt, ngày càng nhiều người đang tập trung sự chú ý và kỳ vọng vào số cổ phiếu mới sẽ sớm được phát hành.
Điên cuồng bán tháo.
Một mảnh màu xanh thăm thẳm (màu xanh thể hiện cho giá cổ phiểu đang giảm).