Chiêu này nếu làm ra độ thành công cực cao, hơn nữa dưới tình huống kỹ thuật thiếu hụt, nguy hiểm cũng không lớn.
Nhưng... vết nhơ này vẫn không nên để lại, dù sao hiện tại còn chưa tới mức đó, hơn nữa vốn là kẻ lừa đảo ở khắp mọi nơi, sóng triều này vừa mới bắt đầu, lại đến một đợt 'học tập' và sao chép, tội trạng lúc đó của Giang Triệt lớn lắm.
Sau này có câu thợ mộc bái Lỗ Ban, giang hồ bái Quan Công, nghề lừa đảo bái Giang Triệt thì làm sao bây giờ?
Ngược lại về vấn đề của Đường Liên Chiêu, thật sự nghiêm túc nghĩ lại một chút, kỳ thật có nhiều vấn đề để suy nghĩ.
Toàn bộ cuối thập niên 80 đến giữa thập niên 90, bởi vì đang tìm tòi và cải cách, xã hội bị vây trong một trạng thái phân mảnh.
Một mặt, nó có mấy loại người quan niệm cũ như Đường Nguyệt tương đối cố hữu, Giang mẫu, mẫu người thành thật, nhưng mặt khác cũng có rất nhiều tồn tại trở nên điên cuồng, đánh mất phương hướng trên chuyến tàu cao tốc bất ngờ khởi động đó.
Không thể tránh khỏi một phần tương đối hỗn loạn...... Nếu không phải như vậy, thì không cần phải tiến hành những cuộc sửa đổi từng phần và chiến dịch 'đàn áp nghiêm ngặt' toàn diện lặp đi lặp lại..
Thời kỳ xã hội phấn đấu, trừ khi một người đứng ở vị trí cao và có lý lịch sâu sắc, nếu không trong quá trình phát triển bản thân chắc chắn sẽ tiếp xúc với một số điều đen tối...
Dù sao 'cạnh tranh' còn đang trong giai đoạn tương đối thấp, cho dù anh không muốn tham gia sợ rằng cũng không được, anh không tự vượt qua giới hạn, người khác cũng sẽ vươn tay tới.
[Tránh trực tiếp bị cuốn vào, nhưng phải có năng lực tự bảo vệ mình, bất luận 'hắc' hay 'bạch'.]
Đây là chủ ý hiện nay của Giang Triệt. Đôi khi y không muốn thừa nhận chủ nghĩa hám lợi và tính thực tế của mình, nhưng sự thật là tồn tại, chẳng hạn như nếu y kết bạn với Tô Sở, chắc chắn trong lòng y cũng có sự cân nhắc này.
Được rồi, dù sao ngược dòng trở về, bản thân mình chính là ngược dòng của thời đại hồn nhiên này.
Thu hồi những rối rắm vô vị mà không cần thiết, Giang Triệt trở lại cửa hàng.
Giang mẫu thừa dịp Giang Triệt không chú ý, liếc mắt nhìn vào túi áo sơ mi trước ngực của y, cười hỏi: "Sao con đi lâu vậy?"
"Giúp chị Tiểu Nguyệt vắt vài bộ quần áo." Vẻ mặt Giang Triệt rất bình tĩnh, nói xong đưa tiền cho mẹ.
"Còn nữa không?"
"Hết rồi."
"Trước đó nói con có tiền đồ... cũng chỉ có chút ít tiền đồ đó thôi." Giang mẫu khó có được một lần 'thất vọng' với con trai, lắc đầu, nhận tiền cũng không đếm, trực tiếp nhét vào trong túi -- phải biết rằng bà là một người rất thích đếm tiền.
Chủ nhật làm ăn cũng không tệ, hai mẹ con bận rộn liên tục, Giang phụ cũng đã trở lại.
Nên thu thì thu, nên treo thì treo, hết thảy đều đã trở nên rất thuần thục, đến giữa trưa, vất vả lắm mới dành ra thời gian để ăn cơm, cả nhà mới có cơ hội ngồi tán gẫu lần đầu tiên trong ngày.
"Sáng nay lúc chờ nhập hàng, cha có gọi điện về nhà." Giang phụ vừa ăn, vừa vui vẻ nói, "Ông nội con cố ý chạy tới đây một lát, nghe nói tâm tình rất tốt."
"Tâm trạng ông ấy có thể không tốt sao? Lúc này chắc đang đi dạo khoe khoang trong thôn, xung quanh đều là các lời nịnh nọt." Giang mẫu tiếp lời, "Cha chúng ta cả đời đều muốn nở mày nở mặt, kết quả cho tới bây giờ, hai lần đều do Triệt nhi tranh giành thay ông ấy...... Bây giờ ở chỗ ông ấy, mặt mũi của Triệt nhi còn lớn hơn cả tôi với ông."
Giang Triệt đắc ý cười cười, được sự ủng hộ của ông Giang -- đây ở nhà chính là một con át chủ bài.
Sự thật như thế, Giang phụ bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói tiếp:
"Mặt khác ông nội con còn nói, chuyện con còn chưa trở về dạy học, trong nhà đã có rất nhiều bà mối đến hỏi thăm, ngay cả ngưỡng cửa cũng sắp bị đạp gãy hết rồi. Bên trong có mấy người nhắc tới, cháu gái, cháu họ của nhà người quen với ông nội, mặt khác bạn bè của cha cũng có vài người thích ý tưởng này..."
Giang phụ nói đến đây, nhìn Giang Triệt một cách đầy ẩn ý.
Giang Triệt vội nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nghiêm mặt nói: "Đừng, đã là thời đại cải cách mở cửa rồi, hai người muốn sắp xếp hôn nhân trước cho con à? Như vậy là trái pháp luật."
Y nói ra lời này, chủ yếu lo lắng về ông nội, tư duy của ông Giang còn dừng lại ở thời đại trước, sợ ông ấy choáng váng đưa ra hứa hẹn gì đó thì nguy.
Giang phụ cười cười, nói: "Yên tâm đi, ông nội con đã hiểu rõ ràng rồi, ông đã nói trước, chưa đậu đại học, chưa được làm công việc của nhà nước, cưới xin gì đó dẹp qua một bên. Lời này của ông cha thấy thích hợp nhất, dù sao ở bên ngoài cũng có 'tai tiếng'."
Từ lời nói và ngữ điệu nói chuyện của cha, có thể thấy rõ ông đồng ý với những gì ông Giang nói.
Giang Triệt cũng không nói gì, bởi vì đối với y mà nói, gì đó mà không lấy được công việc của nhà nước, cơ bản không cần suy nghĩ làm gì cho mệt, tạm thời cũng không hề có bất kỳ ý tưởng nào về vấn đề đó cả.
Ngược lại, Giang mẫu nghe xong lại gắp một miếng thức ăn lên miệng bát cơm, xụ mặt nói: "Bát cơm của Triệt nhi nhất định phải hỗ trợ, nếu không thì quá đáng tiếc, nhưng con dâu...... Nói thật chúng ta đã ra ngoài buôn bán rồi, đừng coi thường bản thân nữa. Theo mẹ thấy, không cần so đo những thứ đó, chỉ cần là người tốt, mẫu người xinh đẹp, hai điều này là quan trọng nhất."
Giang Triệt chuyên tâm ăn cơm, thuận miệng trả lời: "Còn sớm mà."
Việc này vẫn còn thời gian để bàn lại, Giang phụ lâu nay nhường nhịn bà xã đã quen, cũng không đối nghịch lại ý của bà, suy nghĩ một chút, còn nói: "Đúng rồi, chú hai và thím của con có nhắc tới một lần, muốn đi tới Lâm Châu."
"Hả? Trước đó, bọn họ không phải đã nhắc tới rồi à?" Giang Triệt ăn no, buông đũa xuống nói, "Lần trước con đã nói với chú hai và thím, để bọn họ học tiếng phổ thông trên radio, TV trước đã. Chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ mặc bọn họ."
Chú hai và thím của Giang Triệt trước đây đều là nông dân thành thật và truyền thống nhất nhì trong thôn, là người ăn ngay nói thật, ngay cả tiếng phổ thông cũng không nói năng trôi chảy lắm.
Trong tư tưởng quan niệm cũ kỹ của bọn họ, anh em nhà mình đã phát tài, vậy thì giống như trong nhà có người làm quan, phải đi ở nhờ, đầu nhập vào trước.
Vì vậy, bọn họ không thể ở nhà được nữa.
Các thành viên trong nhà Giang Triệt đều là người rất cố gắng và chăm chỉ, chỉ là hiện tại bọn họ đến đây, không phải là lúc thích hợp... Đường còn chưa được trải thẳng và mở rộng mà.
"Lần trước ra ngoài chúng ta đã để lại một ít tiền mà, vì sao phải vội vã như vậy?" Giang mẫu cũng lẩm bẩm một câu, "Chuyện này không phải nhà chúng ta không muốn, chỉ là lúc này mới có một cửa hàng, cần nhiều người như vậy để làm gì chứ? Để bọn họ tự mình ra ngoài xông pha đi, giống như Triệt nhi từng nói, hai người bọn họ ngay cả nói chuyện qua điện thoại cũng phải luyện tập rất nhiều."
Giang trầm mặc một chút, nói: "Em dâu tới đây sẽ cùng bà trông tiệm, từ từ tập luyện dần, về phần em trai thì tôi sẽ tự mình đem nó theo để giúp một tay, từ từ dạy dỗ từ đầu."
Vợ chồng với nhau mới là người hiểu rõ đối phương nhất, Giang phụ vừa nói như vậy, Giang mẫu đã cảm thấy không đúng.
Quả nhiên, Giang phụ hắng giọng, nhỏ giọng nói: "Cha đã đồng ý, hai ngày nữa họ sẽ đến."
Giang mẫu buồn bực một chút, thấy vẻ mặt khó xử của chồng, bất đắc dĩ gật đầu nói:
"Vậy cũng được, để cho em dâu cùng trông tiệm với tôi, chú hai nó và ông cùng chạy ra bên ngoài nhập hàng, có người đi cùng, ông cũng yên tâm một chút. Chúng ta trả lương đầy đủ cho bọn họ...... Về phần khâu vá sửa chữa, vẫn để cho Tiểu Nguyệt như bình thường."
Về điểm này, hai cha con đều gật đầu.
……
Cùng lúc đó, trong nhà của Đường Nguyệt, trong tay đang cầm bốn trăm tệ, người cứng đờ ngồi ở mép giường.
Công nhân hay nói, tốt nhất nên lấy giấy đỏ bọc tiền lại ở bên ngoài.
Giấy đỏ đã được mở ra, nhưng lại không muốn lấy ra. Đường Nguyệt càng nghĩ càng khổ sở. Một là đau lòng vì tiền, hai là cô chưa từng làm việc này lần nào cả, càng không muốn cúi đầu tặng quà cho Phó giám đốc kiêm nhiệm tổ trưởng tổ cải cách Ngưu Bính Lễ.
Nhưng có biện pháp nào khác không?
Việc này do hắn quản, hai công nhân tốt nhất vẫn khuyên Đường Nguyệt nên nhẫn nhịn lần này, nói có các nàng đi cùng, đừng sợ gì cả.
Hiện tại nghe nói đã có người đưa quà cáp, đạt được lời hứa là có thể trở về xưởng, danh ngạch càng ngày càng ít.
Sự tình quá gấp gáp, Đường Nguyệt rất bất đắc dĩ mới đưa ra chủ ý về cái vòng tay...... Hiện tại chỉ chờ hai nhân viên đó gom được tiền nữa là được.
Lỗ mũi khịt ra hai tiếng, Đường Nguyệt lại nhớ tới những lời mà Giang Triệt đã nói vào buổi sáng, dường như y nói đều đúng cả, ở chung với người một nhà bọn họ, cũng rất an tâm rất vui vẻ...
Nhưng Đường Nguyệt vẫn không hạ quyết tâm được, không làm được chuyện hoàn toàn rời khỏi xưởng dệt Lâm Châu.
Tầm mắt của một người công nhân chỉ có cái xưởng dệt, họ hoàn toàn không suy nghĩ được lớn hơn, được xa hơn, không suy nghĩ thoát khỏi nơi đó, bản thân sẽ phải làm gì. Tin tưởng rằng xưởng dệt sẽ mãi mãi hoạt động, mãi mãi vinh quang như trong quá khứ...