Rất khó bình phẩm được giọng điệu nhẹ nhàng mà đầy cảm xúc này, dùng từ ngữ có chút kỳ lạ.
Lời này rất khó nói tiếp, nếu nói tiếp không tốt chính là một vở kịch lộn xộn của Quỳnh Dao, càng lúc càng loạn hơn, đó không phải là phong cách và mong đợi của Giang Triệt.
Việc này cũng vô cùng khó khăn, bởi vì những lời y có thể nói thay cho Đường Duyệt đã được y nói trong cuộc trò chuyện với Diệp Quỳnh Trăn lúc nãy. Cô ấy nên nghe đã nghe, và nếu việc đó không hiệu quả, thêm nhiều lời nữa cũng vô ích.
Cho nên chuyện này làm sao bây giờ? Giang Triệt không lên tiếng, đang suy nghĩ một hồi.
Trong không khí trầm lắng, chiếc xe đạp lại đi về phía trước một đoạn, ở đường phố chính ánh đèn sáng ngời hẳn lên, dòng người xe cộ đi qua cũng có một ít, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng còi.
"Tiểu Nguyệt tỷ, làm phiển hỏi chị chuyện này có được không?"
"...... Hả?" Đường Nguyệt có chút khẩn trương đáp lại, dùng giọng mũi rất nhẹ.
Giang Triệt không quay người, trực tiếp nói tiếp: "Số tiền lớn của Tố Vân tỷ rốt cuộc đã giấu ở đâu? Lần trước chị ấy đưa em hai trăm tệ, nhận lấy còn có hơi nóng."
"……"
Còn tưởng rằng y muốn tiếp câu nói không đầu không đuôi khi nãy, Đường cô nương chưa từng thấy có người nào nói chuyện như vậy, thay đổi bầu không khí làm cho người ta trở tay không kịp, cho nên... câu nói vừa rồi, chẳng lẽ y căn bản không nghe thấy hả?
"Đồ lưu manh thối tha." Bỗng nhiên bị đưa ra khỏi ngữ cảnh và tâm trạng ban đầu, cô ấy nói ra.
"Sao lại lưu manh? Không phải vừa rồi chị ấy còn nói chuyện giấu rất nhiều tiền mà, em tò mò liền hỏi thôi."
Ghế sau xe bắt đầu trầm mặc, dường như có chút giãy dụa nào đó. Một lúc sau, Đường Nguyệt giơ tay đấm vào lưng Giang Triệt, lại nói một câu: "Đồ lưu manh thối tha."
Rõ ràng tiền không thể giấu được ở sau lưng, cảm giác bị đánh truyền thẳng vào ngực, Giang Triệt hiểu rõ, suýt quên rằng đây vẫn là thời đại rất nhiều đồ lót của nam có túi, các cô gái có lẽ không có, sợ 'dính' nước, cho nên để thấp không được, cũng chỉ có thể để lên cao hơn thôi.
Tờ tiền trong thời kỳ này, con mẹ nó thật hạnh phúc quá đi! Tựa như mấy con mèo sau này được ghé vào ngực của các mỹ nữ.
Trong lòng rất muốn hỏi một câu, vậy Tiểu Nguyệt tỷ giấu số tiền lớn ở đâu? Hoặc là trực tiếp mở miệng đòi một tờ luôn. Nghĩ lại, không nên tìm đường chết là tốt nhất.
Đó là năm 1992.
Kỳ Tố Vân cưỡi xe đạp đi tới, dừng lại, xuống xe...... Giang Triệt hoàn toàn không thể điều chỉnh lại tầm mắt, "Thật sự muốn hỏi hai 'sấp tiền' của cô ấy quá."
Vẻ mặt Kỳ Tố Vân không được tốt lắm, Đường Nguyệt nhìn thấy, từ ghế sau nhảy xuống, sốt ruột hỏi: "Tố Vân, có chuyện gì vậy? Có phải hàng của chúng ta không..."
"Không phải, hàng hóa đều tốt, bán rất chạy, tớ nói chuyện với cậu xong liền về nhà", Kỳ Tố Vân do dự một chút, nói, "Địa điểm tiếp theo của mọi người, có phải ở cung văn hóa công nhân đúng không?"
Giang Triệt và Đường Nguyệt cùng gật đầu, thật ra đứng tại đây đã thấy cung văn hóa ở phía xa xa.
Kỳ Tố Vân đá chân vào xe đạp, nói: "Đừng đi nơi đó, đổi chỗ khác, hoặc là nghỉ ngơi cũng được, dù sao làm ăn cũng rất tốt rồi, đêm nay đã bán hơn ngàn cái, một chút vấn đề cũng không có."
Bạn tốt nhiều năm nên hiểu rất rõ, Kỳ Tố Vân vừa nói như vậy, Đường Nguyệt lập tức phát hiện ra không đúng, "Có phải bên kia có chuyện gì không, Tố Vân, cậu nói thật với tớ đi."
Kỳ Tố Vân do dự nhìn Giang Triệt, Giang Triệt gật đầu.
"Nhóm Vũ Phân vừa rồi đã đi qua trước, nói rằng bên nhà máy của chúng ta...... Thì ra nhà máy của chúng ta có rất nhiều người ở đó", trong ánh mắt Kỳ Tố Vân mang theo vẻ oán giận, "Không phải tối nay cậu mang dây chuyền phụ kiện của chúng ta đi mấy nơi khiêu vũ sao, bọn họ, bọn họ có người nhìn thấy chuyện này, trở về bàn luận lung tung với nhau."
Nói đến đây là đủ rồi, khó trách Tạ Vũ Phân không chạy tới thông báo, quả ớt nhỏ này, chắc chắn không nhịn được, đang cãi nhau với đám người bên kia chứ gì.
"Đừng đi, cậu xem, hàng hóa vốn phải mang qua bên đó, tớ đều mang về cả rồi."
Kỳ Tố Vân quay đầu lại ý bảo ghế sau của xe đạp, nơi đó đang buộc một cái bao tải lớn, bên ngoài là vải chống thấm nước, bên trong là dây chuyền phụ kiên và vòng tay.
"Vậy thì không đi nữa, dù sao Tiểu Nguyệt tỷ cũng mệt rồi. Tố Vân tỷ, chị đưa chị ấy về nhà, bên kia để em qua xem thử."
Giang Triệt biết Đường Nguyệt đã trưởng thành, nhưng y có thể đoán được tình huống đang diễn ra bên kia, quyết định không để cô trực tiếp đối mặt... Những chuyện này phải tránh việc xung đột chính diện, thật ra rất dễ dàng làm sáng tỏ và xử lý thôi, Giang Triệt đã sớm có sắp xếp tiếp theo, không nên vội vào lúc này, cái đám công nhân đỉnh đầu chỉ có cái nóc nhà máy thôi mà, sau này xã hội sẽ tự đào thải họ.
Cảm thấy ngoài ý muốn, Đường Nguyệt lắc đầu, tự mình đi qua tháo bao hàng ở ghế sau trên xe đạp của Kỳ Tố Vân xuống. Gói hàng có hơi nặng. Cô cố gắng ôm vào lòng, đi trở về, nhìn vào mắt Giang Triệt và nói: "Tôi muốn đi. Không khiêu vũ nữa, cậu đi bày sạp."
Ánh mắt và giọng điệu này, Giang Triệt không có cách nào cự tuyệt được.
Y đi tới bên cạnh Kỳ Tố Vân nhỏ giọng dặn dò một câu: "Bảo người đi đón dì Lưu, dì Phương tới, qua bên kia thì tìm em trước."
……
Đám người tụ tập ở bên ngoài cung văn hóa công nhân, sàn nhảy ở đây là nơi công nhân viên chức các xí nghiệp nhà nước lớn trong thành phố Lâm Châu thường đến, người của nhà máy xưởng dệt số hai cũng đôi khi đến đây.
Thế nhưng hôm nay, người của nhà máy hiển nhiên nhiều lắm, có không ít là tham gia náo nhiệt hoặc 'cố ý' chạy tới.
Ngoại trừ những người vẫn đang làm việc, người đã mất việc cũng không ít...... Trước đây mà nói, nhà máy chính là nhà của họ, hiện tại cho dù đã rời đi, gió thổi cỏ lay vẫn có thể nghe thấy.
Lúc này, tình huống công nhân viên chức mất việc chia làm hai mặt, một mặt có cuộc sống không có tin tức, cắn răng dùng hai bàn tay đi kiếm sống, dũng cảm đi xông pha, một mặt có một bộ phận người làm gì cũng không được, cuộc sống khổ sở vẫn như cũ, không bỏ xuống được thể diện để đi ra ngoài kiếm sống, để ở nhà thì chỉ biết đánh nhau, để ở bên ngoài thì thích nói chút thảm cảnh của người khác để cân bằng tâm lý của mình.
Lời đồn đại rất nhiều, ví dụ như ai mất việc mà nói là đi làm công, kỳ thật đi tỉnh Quảng Đông làm gái, ai đang còn làm việc, chắc chắn là lên giường với người nào đó...... Thật giả lẫn lộn, đếm cũng không xuể.
Chuyện hôm nay, liên quan đến đóa hoa nổi danh xinh đẹp nhất của xưởng dệt số hai, Đường Nguyệt.
Tạ Vũ Phân tính tình hoạt bát nhưng không giỏi khoản biện bạch, huống gì cô hiện tại đối mặt với rất nhiều người như vậy, hơn nữa bên trong có không ít là bị sai bảo, cố ý gây chuyện, căn bản biện bạch giải thích không rõ ràng lắm.
Nhiều người miệng tạp, chỉ cần khí thế không thể ngăn chặn, có lý cũng không có cách nào nói ra ngoài được.
Trên đời này có quá nhiều lần người ta không thể giải thích thế nào là đúng, Tiểu Tiêu trong lòng dần tích tụ, cực kỳ khó chịu, xắn tay áo lên bắt đầu nói lời thô tục.
Đường Nguyệt ôm bao lớn đi tới, không lên tiếng, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Ai cũng biết cô là người xinh đẹp nhất trong nhiều năm qua, nhưng hiện tại trên người ăn mặc kiểu như vậy, đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy, điều này đủ để khiến những nam nhân viên trẻ tuổi từng muốn nhìn cô mỗi ngày trong nhà máy bỗng dưng trợn mắt.
Mỹ nữ có khí chất và thần thái tự nhiên của riêng mình, khung cảnh nhất thời sững sờ.
"Về sau đi ra ngoài cũng không dám nói mình là người của nhà máy số hai, ngay cái tên cũng khiến người ta thấy cực kỳ thất bại..." Trong một mảnh trầm mặc, có người nham hiểm trốn ở trong đám người nói một câu, "Chính mình không biết xấu hổ thì thôi, còn cố ý đi ra bên ngoài khoe khoang."
"Đúng vậy, sau này người bên ngoài nhắc tới nhà máy số hai của chúng ta, không biết lời ra lời vào xấu xa đến mức nào. Nhà máy nuôi cô nhiều năm như vậy, cha mẹ cô vẫn là anh hùng mẫu mực của chúng ta...... Cô, nhà máy không thể mất mặt vì cô được."
Lập tức có người tiếp nhận, khó phân biệt là ngu dốt hay là cố ý, nhưng cũng không dám đứng ra... Bóng ma Đại Chiêu vẫn còn đó.
"Tiểu Nguyệt tỷ, chị thật sự bị nhà giàu bao nuôi, làm tiểu tam cho người ta à?"
Có người đứng ra, một nam công nhân viên chức trẻ tuổi mặc đồng phục nhà máy màu xanh đậm từ trong đám người chạy ra, nhìn bộ dạng ngây ngô đó, ước chừng còn nhỏ hơn một hai tuổi so với Tạ Vũ Phân.
Hỏi xong một câu này, cậu ngồi xổm xuống ôm đầu khóc rống lên, lấy tay đấm xuống mặt đất.
Rất hiển nhiên, kiểu người này không thuộc loại có ác ý, dùng lời lẽ văn chương sau này mà nói, là một thiếu niên đơn thuần đã phát hiện nữ thần mà mình vẫn thầm mến không dám tới gần bỗng nhiên biến chất...... Trong lòng chịu không nổi cú sốc này, hiện tại sụp đổ, cái gì cũng không để ý đến nữa.
Cậu bị lời đồn đãi ảnh hưởng đến mình, không phân biệt được thị phi, thế mà ngu dốt đến mức này, thật sự cũng sẽ tổn thương đến người khác.