Giang Triệt không quá lo lắng khi Trịnh Hân Phong cuồng nhiệt khí công, bởi vì tính cách 'ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới' của cậu ấy, hiện tại sự tình đã được giải quyết, bạn tốt đã trở về, cậu sẽ dần dần thả lỏng bản thân.
Hai người ngồi xổm trên con đường nhựa màu xám đại trà ở Lâm Châu, trong tay mỗi người ôm một xấp dày tài liệu giảng dạy trung học phổ thông.
Sách cũ, tìm được ở bãi phế liệu, nhưng ông chủ trước của chúng rất dụng tâm, ngay cả bìa sách cũng chỉ hơi thô ráp một chút, cộng thêm phần chữ viết vừa xinh đẹp vừa rõ ràng ở bên trong, Giang Triệt đã rất hài lòng.
Ven đường đi bộ bị mấy đám bụi dưới mấy cái bánh xe nghiền nát bay tới, Trịnh Hân Phong híp mắt mang vẻ mặt đau khổ nói: "Cậu mua sách thì mua sách đi, chúng ta đã đi mấy con phố rồi, cậu cũng không nói rốt cuộc là cậu xem cái gì."
"Chính tớ cũng không biết đang nhìn cái gì, nên chỉ nhìn một cách mù quáng mà thôi."
Giang Triệt kỳ thật cũng rất buồn bực, nếu như theo kế hoạch, tháng tám rời khỏi Lâm Châu đi tỉnh Nam Quan báo danh dạy học, như vậy thời gian kế tiếp của y sẽ thật sự rất gấp gáp.
Chỉ còn năm tháng, rất nhiều ngành nghề đều không cắm chân vào được, về tiền, rất có thể nó cũng không đủ.
Năm 1992, hạng mục có thể kiếm tiền rất nhiều, giống như khắp nơi đều có, nhưng mà tính hệ thống thì không nhiều lắm, loại trừ những ngành nghề hiện tại Giang Triệt tạm thời không tham dự được, mấy ngành còn lại muốn phù hợp với yêu cầu cũng rất khó.
Y muốn phần thu nhập tiếp tục ổn định và lâu dài, hơn nữa không thể ít hơn. Tốt nhất, đầu tư vào ngành công nghiệp ngoài việc là một máy in tiền, tiếp tục bơm thêm tiền cho y, còn có lợi cho sự phát triển trong tương lai sau này.
Đúng rồi, một năm nay bản thân y cũng không có ở đây.
Đem những yêu cầu này liệt kê hết một lần, ngay cả Giang Triệt cũng cảm thấy như người si nói mộng, đương nhiên y không cần phải làm như vậy, kiếp trước kiếp này y đã sớm nhìn quen những việc không như ý trên thế gian này, y hiểu được nên lui một bước để tiến hai bước.
Hôm nay dọc đường đi một vòng, cũng không thu hoạch được bất kỳ gợi ý nào cả, Giang Triệt nghĩ chuyện kéo Trịnh Hân Phong đi dạo với mình là một chuyện rất cực khổ, liền hỏi: "Nếu bây giờ quyền quyết định cho cậu, cậu muốn đi làm cái gì?"
"Vậy tớ nhất định sẽ đến quán game, tớ muốn chơi máy mới của công ty đó, Street Fighter...... Abel...... Chun-li." Trịnh Hân Phong khoa tay múa chân, mặt mày hớn hở một chút, chốc lát thì có vẻ mặt đau khổ nói, "Bất quá hiện tại nếu đi qua khẳng định không có chỗ ngồi, hơn nữa chỗ mà tớ ưa thích thì càng không có."
"Quán game của Lâm Châu hiện tại rất ít?" Giang Triệt khép sách lại, đứng thẳng lên hỏi.
"Cứ như cậu chưa đi cùng tớ vậy, chỉ có mấy nơi mà thôi, trò chơi cũng gần giống nhau, mỗi lần muốn chơi cái máy mà mình ưa thích, đế giày cũng sắp mòn cả rồi, còn phải chờ gần nửa ngày." Trịnh Hân Phong nói vẻ mặt khinh bỉ.
Nghe thoáng qua cũng thấy tạm được, trong trí nhớ mấy trờ chơi điện tử cũng rất 'hot' một thời, 'hot' đến mức có thể xếp vào danh mục dấu ấn của thời đại. Mặt khác, bây giờ còn chưa tới thời kỳ hoàng kim nhất?
"Sao không chơi King of Fighters?" Giang Triệt nhớ trò nổi tiếng nhất trong trí nhớ chính là King of Fighters.
"Hả...... King of Fighters?" Trịnh Hân Phong lắc đầu, tỏ vẻ rằng cậu chưa từng nghe nói qua.
Xem ra đúng rồi, King of Fighters còn chưa phát hành, vậy chứng minh còn lâu mới tới thời kỳ sa sút, Giang Triệt đụng cậu ấy một cái nói: "Đi, để sách ở quán cơm đi, tối ăn cơm thì lại đây rồi lấy, chúng ta đến khu trò chơi điện tử."
"Đi thật à, tớ cũng muốn đi, nhưng mà thật sự không đợi được máy để chơi."
"Vậy thì xem chơi cũng được."
Giang Triệt vốn không chuẩn bị đi chơi game, y xuất thân từ một đứa trẻ ngoan, thời học sinh đối với quán game và khu trò chơi đã không nhiệt tình, hiểu biết không nhiều lắm, hiện tại đã cách nhiều năm như vậy, trí nhớ lại càng thiếu thốn.
Y quyết định đi thực địa một vòng xem sao.
Trịnh Hân Phong suy nghĩ một chút nói: "Cũng được, dù sao tớ nhất định có thể chơi được, chờ mấy đứa trẻ kia đánh không lại, tớ thay ca, bình thường sẽ không trả lại máy... Chỉ là chơi chiêu như vậy sẽ không kiếm được máy tốt, mấy đứa trẻ chơi máy tốt thì cướp không được, cướp được của đứa khác chứ không bao giờ cướp được mấy đứa đó..."
Giang Triệt châm chọc: "Thì ra cậu cũng dám cướp của trẻ con à?"
Bạn học Trịnh chẳng biết xấu hổ nói: "Cũng không phải? Tớ cũng chỉ cướp chơi vài ván mà thôi, có người còn cướp xu cướp tiền, đám trẻ đó ngay cả méc ba mẹ cũng không dám."
"Cướp máy, cướp tiền......"
Giang Triệt bắt đầu có chút hồi ức, lúc trước chính vì luôn nghe nói đến những chuyện này nên mới có cảm giác bài xích đối với quán game, "Thì ra là mấy chuyện này, nhưng như vậy, không có lợi cho việc làm ăn?"
Hai người ngồi xe buýt, xuống xe rồi đi bộ gần hai mươi phút, Trịnh Hân Phong dẫn Giang Triệt đến quán game đầu tiên.
Nhà gạch rất thô, mặt tiền dùng cánh cửa gỗ, liếc mắt vào thì thấy chưa tới mười cái máy chơi game, ngay cả tên của quán cũng không có...
"Việc kinh doanh này nhìn có vẻ không ổn lắm nhỉ?" Giang Triệt chỉ vào nói, "Chỉ có gần tám cái máy, người xem cũng rất ít."
"Sao có thể? Quán này có một chiếc Street Fighter mới ra." Trịnh Hân Phong thò đầu nhìn vào, rất nhanh xoay người vỗ lưng Giang Triệt nói, "Đi, đổi quán khác."
"Làm sao, từ xa đi tới đây mà." Trong ánh mắt Giang Triệt lộ ra vẻ nghi vấn.
Trịnh Hân Phong quay đầu nhìn thoáng qua, quay lại nhỏ giọng giải thích: "Thấy mấy tên lưu manh kia không? Đám này không chỉ cướp máy, cướp xu, ngay cả tiền mặt cũng cướp, trên người mang theo dao nhỏ...... Bọn họ ngồi xổm bên trong, người bình thường không dám tới chơi."
"Chủ quán mặc kệ à?"
"Bình thường cũng quản được, nhưng chủ quán ở đây không có chỗ dựa vững chắc, không quản được đám lưu manh này."
Giang Triệt suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Chủ quán cũng không gọi cảnh sát?"
Trịnh Hân Phong gãi đầu, "Vậy tớ đoán nhất định cũng muốn gọi lắm, thế nhưng chắc không có tiền để đưa cho cảnh sát, đoán chừng cảnh sát chưa tìm quán này gây sự là tốt lắm rồi, còn thay chủ quán xử lý đám lưu manh gì nữa?"
Trịnh Hân Phong dùng một phương thức biểu đạt mới mẻ từ phim Hồng Kông mang đến.
Giang Triệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vừa mới chuẩn bị đi, ánh mắt đảo qua, chỉ vào góc tường thấy một người trung niên đang dang hai cánh tay ra, ôm lấy một cái máy không buông nói: "Tình huống của người đó thế nào? Chỉ dùng tay ôm cái máy, cũng không dùng máy để chơi."
Trịnh Hân Phong có chút buồn bực, nôn nóng nói: "Máy đánh bạc đấy, kiếm tiền nhất trong quán game chính là nó, nếu không chủ quán chuẩn bị tiền đưa cho cảnh sát làm gì? Người đó...... Chắc là bị thua không ít tiền, cảm thấy sắp lấy lại được rồi, lại không có tiền tiếp tục chơi tiếp, sợ bị người khác nhặt được tiện nghi, không cam lòng nên giữ khư khư vậy đó."
"À." Giang Triệt ồ một tiếng.
Cảnh sát, lưu manh, máy đánh bạc...... Một đống phiền toái được liệt kê ra, y cơ bản đã không có ý tưởng gì về quán game, nếu không phải Trịnh Hân Phong nhìn thấy bản thân chơi không được, lại lên cơn nghiện, mạnh tay kéo y muốn đi tìm một quán khác, Giang Triệt sẽ trở về ngay tại chỗ.
Nhà thứ hai tình huống có chút khác biệt, cùng là căn nhà gạch hơi cũ, cũng có mười cái máy, băng ghế dài, đơn sơ vô cùng...
Nhưng mà độ náo nhiệt cực kỳ dọa người, bên trong không riêng gì con nít, ngay cả người trưởng thành cũng có không ít, còn có người mặc âu phục, mang theo túi xách...
Trong đó cũng có con gái, nhưng không nhiều lắm, đều là người đi theo nhóm.
Trong không gian nhỏ hẹp, chơi game, xem người ta chơi, dùng tay 'chỉ điểm giang sơn', những tiếng tạp âm gần như che giấu hiệu quả âm thanh của trò chơi.
Giang Triệt xoay người đi hai vòng, đứng lên ngồi xuống nhìn kỹ một chút.
Quán game làm ăn rất tốt, chủ quán bề bộn nhiều việc, mấy tên có bộ dáng lưu manh vẫn có, đoán chừng hơn mười sáu mười bảy tuổi, cướp xu, cướp tiền gì đó cũng không phát hiện, cướp máy cũng không hiếm thấy -- bao gồm Trịnh Hân Phong.
"Này, ăn đạn đi, cái này cũng không ăn, em bị ngốc à?" Trịnh Hân Phong đứng ở phía sau một cậu bé mười hai mười ba tuổi, lớn tiếng la hét, "Đưa đây, anh giúp em ăn đạn xong sẽ trả lại cho em, nếu không màn này em không qua được đâu."
Vừa nói, một bên cậu đã trực tiếp cầm lấy cần điều khiển, sau đó, liền không có sau đó, cậu rất tự nhiên đặt mông ngồi xuống.
Cậu bé đứng sang một bên, vừa nhìn, vừa khóc không ra nước mắt, giận mà không dám nói gì......
Mãi cho đến khi máy bay chiến đấu trên màn hình vỡ vụn, Trịnh Hân Phong mới đứng lên, nói: "Em xem đó, anh giúp em chơi qua hai màn."
Giang Triệt ở bên cạnh cảm thấy dở khóc dở cười.
Trịnh Hân Phong cho rằng Giang Triệt cười nhạo kỹ thuật của cậu, còn giải thích: "Contra tớ không thích, không chơi quen lắm, nếu là Street Fighter, tớ mà chọn Akuma, ít nhất đánh qua năm màn...... Chỉ là hiện tại không có máy mà chơi."
Cực kỳ ấu trĩ, nhưng ấu trĩ mới đúng chứ, thời đại này, thời học sinh, điều quan tâm không phải là thứ này à? Từ việc so sánh ai nhảy dây địu giỏi hơn, đến việc ai có viên bi và ảnh bài Pokemon nhiều hơn, về phần máy chơi game nào đó có thể dùng cheat, hoặc biết bí mật qua màn, quả thực là truyền thuyết vườn trường.
Giang Triệt cười gật đầu, nói: "Được, lần sau tới xem, hôm nay về trước, tớ mời cậu ăn cơm."
Rút ra ba tệ mà y chưa tiêu để đưa cho cậu bé đó, Giang Triệt mạnh tay kéo Trịnh Hân Phong còn chưa đã nghiền đi ra khỏi quán game.
Phía trong vẫn náo nhiệt như cũ, y quay đầu lại nhìn thoáng qua.
"Quán game, được rồi, quán game tính một danh mục đầu tư."
Giang Triệt quyết định ghi nhớ lựa chọn này, hiện tại y đã có một ít phán đoán cơ bản, quan game mấy năm nay sẽ rất hot, hơn nữa có thể bảo trì việc kinh doanh trong một thời gian nhất định, nhưng cảm giác đầu tiên của vấn đề, 'rất thấp kém'.
Cố gắng mở một quán game, nhìn thì rất náo nhiệt, nhưng cuối cùng có thể kiếm được bao nhiêu chứ?
Y muốn làm, cũng không phải là một hai quán, cũng không phải mục tiêu một tháng kiếm một hay hai vạn tệ, bởi vì nếu không, nửa cuối năm 1993 trở về sau, khả năng lớn là y không có đủ tài chính, bởi vì trung hậu kỳ của thập niên 1990, có rất nhiều cơ hội đầu tư siêu hạng.
Hơn nữa làm quán game, tính toán về phương hướng tương lai sẽ xảy ra vấn đề.
Còn nữa, máy đánh bạc có nên đem vào không? Nhân viên làm sao bây giờ? Mở mấy quán, phải bao nhiêu nhân viên mới đủ, dạng người nào có thể vừa thích hợp vừa yên tâm?
Dù sao giống như cha mẹ của mình, tuyệt đối không xử lý được quán game.
Tùy tiện suy nghĩ chính là một đống vấn đề, phương án này đã bị phủ định gần 90%. Chỉ là Giang Triệt vẫn ghi nó vào cuốn sổ, chờ điều tra hoàn thiện xong xuôi, hoặc là cơ duyên xảo hợp nào đó.
Năm 1992 đến 1993, nền kinh tế thị trường đang trên đà phát triển nhưng thực ra còn khá mơ hồ, nghĩ đến nghề gì cũng kiếm được tiền, nhưng muốn nắm bắt rõ ràng một phương hướng nào đó, lại không dễ dàng lắm.
Giang Triệt không dám ỷ vào trí nhớ tương lai mơ hồ mà làm càn, thật sự muốn làm ra một hạng mục, y sẽ làm một bản kế hoạch tỉ mỉ đầy dủ trước, cân nhắc tất cả các mặt.
Nếu muốn đi tới đi lui trong cơn sóng, bước chân của mình tốt nhất nên kiên cố một chút.